Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhất định phải đưa được Nghê Tịnh về nhà, nếu không thì đừng có vác mặt về nhà nữa.” Ông Cảnh hét lên với Cảnh Thiếu Trạch.

Cảnh Thiếu Trạch có chút sững sờ, đương nhiên là hắn không thể ngờ được có ngày Ninh Thư lại muốn ly hôn với hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới cái kết cục này, nên nhất thời không thể chịu đựng được.

“Đi nhanh đi, bây giờ trong nhà đã đủ loạn rồi, hai đứa không thể ly hôn vào lúc này được.” Ông Cảnh thúc giục, bây giờ Cảnh Thiếu Trạch đang ngây người sững sờ, lúc nãy khi ông nhận được đơn kiện từ tòa án, ông cũng ngây người ra mất một lúc. 

Cảnh Thiếu Trạch xoay người chạy ra phòng khách, mở cửa xe ô tô lái thẳng đến nhà Nghê Tịnh, xe phóng đi với tốc độ rất nhanh.

Cảnh Thiếu Trạch đến nhà Nghê gia, bước vào phòng thấy Ninh Thư đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện tâm sự với bà Nghê.

Nhìn thấy dáng vẻ thong thả của cô, vô ưu vô lo, hoàn toàn không giống với người sắp ly hôn. 

Cảnh Thiếu Trạch trong lòng vô cùng tức giận, cô đang đùa giỡn với người khác đây mà.

Cảnh Thiếu Trạch vừa bước vào, cả nhà Nghê gia đều tập trung nhìn hắn, ánh mắt khinh bỉ và uất hận, ông Nghê lập tức đứng dậy và định giáo huấn cho Cảnh Thiếu Trạch một trận.

Ninh Thư kéo tay ông Nghê lại và nói: “Để con xử lý.” 

“Em có ổn không, nếu không ổn thì anh sẽ đánh đuổi nó ra khỏi nhà.” Nghê Ngôn đứng dậy định hướng về phía Cảnh Thiếu Trạch.

Ninh Thư nhếch miệng.

Cảnh Thiếu Trạch cảm thấy không khí có gì đó khó hiểu, Nghê gia vừa nhìn thấy hắn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, hắn nhìn sang Ninh Thư với ánh mắt đau lòng: “Tịnh Tịnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên em lại muốn ly hôn?” 

“Em ly hôn thì anh phải làm sao, em không muốn anh sống nữa hay sao?” Sắc mặt Cảnh Thiếu Trạch có chút nặng nề:” Em đừng gây thêm chuyện nữa, quay về nhà với anh đi, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói được không?”

Ninh Thư biểu cảm thờ ơ, lạnh lùng nói: “Mọi chuyện giống như anh đang thấy, chúng ta ly hôn, hẹn gặp ở tòa án.”

“Tại sao vậy?” Cảnh Thiếu Trạch thực sự không hiểu, nhìn biểu cảm lạnh lùng của Ninh Thư vẫn chưa kịp hoàn hồn, Nghê Tịnh là người vốn rất ôn hòa, lúc cười trông cô rất nhẹ nhàng. 

Nhưng cảm giác bây giờ thật lạnh lùng xa cách, thái độ lạnh lùng toát ra từ cô khiến cho Cảnh Thiếu Trạch cảm giác rất xa lạ.

Ninh Thư nói: “Đến tòa án anh sẽ hiểu tại sao tôi muốn ly hôn với anh, tôi nhắc nhở anh, ngày hầu tòa sắp đến rồi, anh đã mời luật sư hay chưa?”

“Tôi nói rất nghiêm túc đấy.” 

Cảnh Thiếu Trạch phiền não vò đầu bứt tóc, bước đến gần hơn với Ninh Thư, Ninh Thư lập tức lùi lại phía sau, giữ khoảng cách với Cảnh Thiếu Trạch.

“Tịnh Tịnh, em nhất định phải làm đến mức này ư, tại sao lại như vậy? Cho dù em có phán anh tội chết, thì cũng phải nói cho anh biết lý do chứ, em vô duyên vô cớ ly hôn, anh quyết không đồng ý.” Cảnh Thiếu Trạch vẫn ngoan cố.

“Anh có đồng ý hay không tôi cũng không quan tâm, dù sao tôi cũng phải ly hôn.” Ninh Thư bật cười một tiếng. 

Kiện nhau ra tòa, lúc đó thì ý muốn của hắn có quan trọng nữa không? Hoàn toàn không quan trọng.

Cảnh Thiếu Trạch có chút tức giận không kìm nén được: “Em đang làm loạn gì thế, mới cách đây không lâu cả nhà xảy ra bao nhiêu chuyện, chúng ta vẫn cố gắng vượt qua, anh còn nghĩ rằng em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, rốt cuộc là tại sao?”

“Hôm nay em không nói rõ ràng, thì anh quyết không về, anh sẽ đứng mãi ở đây.” Cảnh Thiếu Trạch mím chặt môi, nhất quyết ngồi xuống đất, sắc mặt vô cùng đáng thương nhìn Ninh Thư. 

Ông Nghê nhìn thấy Cảnh Thiếu Trạch hành động đáng xấu hổ như vậy, tức giận chỉ vào mặt Cảnh Thiếu Trạch mắng là đồ súc sinh vô dụng, tóm lại là mắng những lời khó nghe nhất khiến cho Cảnh Thiếu Trạch sầm mặt.

Cảnh Thiếu Trạch không hiểu đã xảy ra chuyện gì, trước đây ông bà Nghê đối xử với hắn rối tốt, bây giờ thái độ của họ đã thay đổi một cách chóng mặt.

Trong lòng Cảnh Thiếu Trạch có chút bất an, nhìn Ninh Thư cầu khẩn: “Tịnh Tịnh, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” 

Ninh Thư mỉm cười: “Không được.”

Cảnh Thiếu Trạch càng bực mình hơn, vò đầu bứt tóc, muốn thể hiện sự phẫn nộ của mình nhưng lại phải kìm nén: “Vậy em hãy nói rõ cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh không hiểu chuyện gì cả, em cứ một mực muốn ly hôn với anh, như vậy có công bằng với anh không?”

“Công bằng?” Ninh Thư suýt chút nữa không giữ được khí chất lạnh lùng cao ngạo của mình, Cảnh Thiếu Trạch đang nói đến sự công bằng, vậy Cảnh Thiếu Trạch có đối xử công bằng với Nghê Tịnh hay không? 

Ninh Thư lại mỉm cười: “Cứ không nói cho anh đấy.”

Cảnh Thiếu Trạch: …

Cảnh Thiếu Trạch trong lòng thấy bất lực: “Tịnh Tịnh, đừng như vậy nữa.” 

“Theo anh về nhà đi có chuyện gì về nhà rồi chúng ta cùng giải quyết.” Giọng nói của Cảnh Thiếu Trạch có hơi run run, ánh mắt cầu khẩn, nhìn Ninh Thư với vẻ quyến luyến không rời.

“Em không chịu về nhà cùng anh, thì tối nay anh sẽ ngủ lại nơi này.” Cảnh Thiếu Trạch đánh cược rằng trong trái tim của Ninh Thư có hắn, sẽ đau lòng vì hắn.

Ninh Thư mỉm cười nói với Nghê Ngôn: “Anh ơi báo cảnh sát đi, có người lạ tự động xông vào nhà dân, nhà chúng ta mất một chiếc bình sứ thời Ung Chính màu đen.” 

Nghê Ngôn nhíu mày, cuối cùng vẫn nhấc máy lên gọi điện thoại.

Cảnh Thiếu Trạch thực sự ngơ ngác, lặng người nhìn Ninh Thư rồi nói: “Tịnh Tịnh.”

Cảnh Thiếu Trạch không thể ngờ rằng vợ của hắn lại nhẫn tâm như vậy, hoàn toàn không có dấu hiệu gì, đột nhiên lại lạnh lùng vô cảm như vậy. 

Cảnh Thiếu Trạch ngồi xuống đất không di chuyển, trong lòng vẫn còn nuôi hy vọng, nhìn về phía Ninh Thư.

Ninh Thư quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Cảnh Thiếu Trạch, Ninh Thư cũng cười rất hiền hòa giống như Nghê Tịnh vậy.

Cảnh Thiếu Trạch lặng người nhìn gương mặt đang cười của Ninh Thư, vẫn là con người đó, vẫn là nụ cười đó, vẫn là nụ cười hiền hòa làm say mê lòng người, nhưng bây giờ lại thêm sự lạnh lùng, khiến cho Cảnh Thiếu Trạch kẽ rùng mình sợ hãi. 

Ninh Thư ngồi xuống ghế sofa, không thèm để ý đến Cảnh Thiếu Trạch đang ngồi dưới đất.

Không lâu sau đó, tiếng xe cảnh sát vọng lại từ xa, tiếng còi càng ngày càng gần, xe cảnh sát dừng lại trước cửa biệt thự.

Mấy người mặc quân phục cảnh sát tiến vào, Nghê Ngôn tiến đến nói chuyện với họ. 

“Ai là người tự ý xông vào nhà dân?” Cảnh sát hỏi.

Ninh Thư chỉ vào Cảnh Thiếu Trạch: “Anh cảnh sát, chính là hắn.”

“Nghê Tịnh.” Cảnh Thiếu Trạch nghiến chặt răng nhìn Ninh Thư, vừa phẫn nộ vừa bi thương nói: “Em nhất định phải làm đến mức này ư? Nhất định phải tuyệt tình với anh như vậy ư, em đã quên đi tình cảm của chúng ta rồi sao?” 

Ninh Thư mỉm cười nói: “Tôi không quen anh.”

Cảnh Thiếu Trạch: …

Cảnh Thiếu Trạch quả thực tức đến mức muốn hộc máu, sao không thể nói chuyện tử tế với nhau được chứ. 

Nghê Ngôn nói với cảnh sát: “Phiền hai anh đưa người này ra ngoài, hắn ta từ đâu đến, thì đưa hắn về lại nơi đó, cảm ơn anh.”

Cảnh sát đến gần chuẩn bị nhấc Cảnh Thiếu Trạch đứng dậy, Cảnh Thiếu Trạch đứng dậy nhanh hơn, chạy về phía Ninh Thư.

Nghê Ngôn chặn Cảnh Thiếu Trạch lại, đấm mạnh vào mặt hắn, Cảnh Thiếu Trạch bị đánh ngã sấp mặt xuống sàn, cảnh sát lập tức đến bắt hắn đưa đi. 

Cảnh Thiếu Trạch nhìn về phía Ninh Thư, hét lớn: “Tịnh Tịnh, rốt cuộc em định làm gì, Nghê Tịnh.”

Ninh Thư khẽ xoa lồng ngực, sợ hãi nói: “Mau bắt lấy hắn, hắn định đánh tôi.”

Cảnh Thiếu Trạch: phụt… 

“Tịnh Tịnh, Nghê Tịnh…” Cảnh Thiếu Trạch bị cảnh sát bắt đi, vừa giãy giụa kêu gào vừa hét tên Nghê Tịnh.

“Nghê Tịnh, anh tuyệt đối sẽ không ly hôn, cho dù anh phải chết.” Cảnh Thiếu Trạch bị đẩy vào trong xe, vẫn hét lớn: “Tịnh Tịnh, anh yêu em, đừng làm như thế với anh.”

Cảnh sát đóng cửa xe lại, tiếng hét của Cảnh Thiếu Trạch đã không còn nữa rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK