Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Akito

Cung Vô Mị trông thấy Ninh Thư chạy, đối với Yến Nam Trúc đang quấn lấy mình đặc biệt phiền chán, gào một tiếng: “Cút ngay.” Nói xong liền đuổi theo Ninh Thư.

“Cung Vô Mị, hôm nay có Yến Nam Trúc ta ở đây, thì ngươi đừng mơ thoát khỏi tay ta.” Yến Nam Trúc cản Cung Vô Mị lại, hai người lại đánh nhau.

Chỉ là Ninh Thư chạy ra lại chạy về, Cung Vô Mị nhìn thấy Ninh Thư, lạnh băng gọi Ninh Thư: “Đưa bản tôn thuốc giải.”

Ninh Thư không để ý hắn, mà nhìn một đống người trong sân, người dẫn đầu cắn răng nhìn Ninh Thư, thanh âm trầm thấp mang theo thống hận, hô: “Mộc Yên La.”

“Vương gia người khỏe không, thật là có duyên nhỉ, người cũng tới dâng hương?” Ninh Thư cười tủm tỉm chào hỏi Lạc Quân Diễm, trong lòng thật sự có loại cảm giác muốn chết, như thế nào lại gặp phải tên này đây.

“Mộc Yên La, bổn vương muốn khiến ngươi sống không bằng chết.” Lạc Quân Diễm nghiến răng nghiến lợi nói.

Ninh Thư: …

Bây giờ trong sân có Lạc Quân Diễm, có Yến Nam Trúc, có Cung Vô Mị, ba nam trúc quân, chắc không phải muốn gom đủ bảy anh em hồ lô luôn đi.

Ninh Thư nhìn nhìn tường viên, nghĩ với năng lực của mình có thể bay qua hay không.

Yến Nam Trúc và Cung Vô Mị đang đánh nhau cũng ngừng lại, Cung Vô Mị đi tới chỗ Ninh Thư, bị Yến Nam Trúc cản lại, Cung Vô Mị lạnh như băng châm chọc Yến Nam Trúc, “Có phải ngươi yêu nữ nhân này rồi không, đừng quên nàng chính là Thánh Nữ Ma giáo của ta, ngươi một minh chủ võ lâm cư nhiên yêu người trong Ma giáo.”

Sắc mặt Yến Nam Trúc bất biến, “Mục tiêu của ta là ngươi, chỉ cần giết ngươi, ta tự nhiên sẽ làm nàng không hại người được.”

“Đưa thuốc giải cho bản tôn.” Cung Vô Mị lạnh giọng nói với Ninh Thư, trong đôi mắt đỏ đậm mang theo lệ khí và sát ý dày đặc, tóc tai loạn xạ, cả người tựa như Tu La bò ra ngoài, toàn thân bao trùm mùi máu tươi và nước tiểu khiến người ta khó có thể chịu đựng.

Ninh Thư lui về phía sau một bước, bây giờ nên làm gì đây a.

Ninh Thư còn đang suy nghĩ bỏ trốn như thế nào, bên ngoài sân lại vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân này rất chỉnh tề cũng rất nặng nề.

Ngay sau đó Tư Đồ Kình Vũ một thân áo giáp quân trang đi đến, một đội binh sĩ theo đằng sau, Tư Đồ Kình Vũ vừa tiến vào, Lạc Quân Diễm liền như con mèo bị dẫm trúng đuôi vậy, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào Tư Đồ Kình Vũ giận dữ hét: “Ngươi tới đây làm gì?”

Tư Đồ Kình Vũ đến bên cạnh Lạc Quân Diễm, vươn tay sờ sờ đầu Lạc Quân Diễm, thanh âm trầm thấp gợi cảm, mang theo tình cảm cực nóng, “Nghe nói người tới Tướng Quốc Tự, mạt tướng đặc biệt tới bảo hộ người.”

“Ta không cần ngươi bảo hộ, Tư Đồ Kình Vũ, ngươi cút cho bổn vương.” Lạc Quân Diễm rít gào, sắc mặt đỏ đậm.

“Ừm, người không cần mạt tướng bảo hộ, là mạt tướng muốn bảo hộ người.” Tư Đồ Kình Vũ phi thường khoan dung nói, cái kiểu tình yêu điên cuồng ngập tràn sủng nịch này.

Ánh mắt Tư Đồ Kình Vũ nhìn Lạc Quân Diễm mang theo tình cảm mãnh liệt cùng chiếm đoạt, hai người đứng chung một chỗ, không khí giữa cả hai đặc biệt kỳ quái.

Sắc mặt Yến Nam Trúc và Cung Vô Mị đều có chút quái dị, ngay sau đó Cung Vô Mị nở nụ cười, tà mị nói: “Thì ra là hai tên nam nhân thích đi đường bộ, không đi đường thủy a.”

Tư Đồ Kình Vũ dùng ánh mắt âm lệ nhìn Cung Vô Mị, lúc ánh mắt tiếp xúc mặt Cung Vô Mị, ánh mắt dừng lại một lát, tươi cười: “Ngươi cũng không tồi, bổn tướng muốn đè ngươi.”

Tức khắc sắc mặt Cung Vô Mị xanh mét khó coi như nuốt một đống phân vậy, Tư Đồ Kình Vũ tùy ý thu hồi ánh mắt, thời điểm đảo qua Ninh Thư, ánh mắt dừng lại, cắn răng gọi Ninh Thư: “Mộc, Yên, La.”

Ninh Thư muốn khóc, làm gì vậy a, Ninh Thư chào hỏi Tư Đồ Kình Vũ, “Tướng quân, đã lâu không gặp, người khỏe không?”

“Nhờ ngươi ban tặng, bổn tướng rất khỏe, vì báo đáp ngươi, bổn tướng quyết định tra tấn ngươi cả đời, làm ngươi sống lâu trăm tuổi.” Tư Đồ Kình Vũ hướng Ninh Thư lộ ra nụ cười dữ tợn, hàm chứa ác ý vô biên.

Ninh Thư: …

“Ta nói mọi thứ đều là hiểu lầm, các ngươi tin không?” Ninh Thư giãy dụa lần cuối.

Các nam nhân tựa hồ căn bản không nghe thấy lời Ninh Thư nói, ánh mắt nhìn Ninh Thư mang theo hận ý mãnh liệt.

Bên ngoài sân lại vang tiếng bước chân, Ninh Thư dứt khoát ngồi xuống bậc thang, thậm chí trong lòng đang nghĩ, lần này là tên nam nhân nào tới.

Tiến vào lần này chính là Ôn Như Họa, một đám cường đạo đi theo phía sau, Ôn Như Họa làm cường đạo toàn thân tràn ngập lệ khí, nơi nơi vào nhà cướp của, rèn luyện thân thể rất khá, không còn hình tượng thư sinh yếu ớt trước kia.

Ôn Như Họa vừa bước vào đầu tiên đánh giá nam nhân trong sân một lát, ngay sau đó nhìn về phía Ninh Thư đang ngồi trên bậc thang, “Ngươi căn bản không phải là biểu muội của ta, ngươi cư nhiên dám gạt ta, ta muốn ngươi chết.”

“Biểu ca, tốt xấu gì cũng thân thích một hồi, hà tất tuyệt tình như thế chưa.” Ninh Thư chống cằm nói.

Ôn Như Họa hung ác lên tiếng: “Ngươi giày vò ta thảm thành như này, ta không hồi báo ngươi liền uổng phí ta là nam nhân, ta muốn đem ngươi tiền dâm hậu sát, huynh đệ dưới trướng ta gần đây đều mê thượng gian thi.”

Ninh Thư: …

“Thì ra đều là tìm nữ nhân này a.” Đôi mắt hoa đào của Cung Vô Mị chuyển động, “Nữ nhân này bản tôn muốn trước, nữ nhân này hạ độc bản tôn.”

“Nữ nhân, người ngươi đắc tội đúng là không ít a.” Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư cười ác độc.

Tư Đồ Kình Vũ đứng dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cung Vô Mị, trầm thấp nói: “Ngươi để ta chơi một lần, nữ nhân này liền cho ngươi trước, bằng không mấy tướng sĩ đằng sau ta sẽ không đồng ý.”

Cung Vô Mị muốn trực tiếp thọc chết tên nam nhân này.

“Tư Đồ Kình Vũ, ngươi đúng là một tên nam nhân ghê tởm.” Lạc Quân Diễm tức khắc kêu lên, một bộ dạng bị ghê tởm đến không chịu nổi.

Tư Đồ Kình Vũ mỉm cười nhìn Lạc Quân Diễm, “Từ đầu đến cuối, trong lòng ta chỉ có ngươi.” Nhưng ánh mắt lại đảo qua mấy nam nhân trong sân, mấy nam nhân này lớn lên đều cực kỳ không tồi.

“Cút, thiếu ghê tởm bổn vương.” Lạc Quân Diễm nóng nảy nói, tựa hồ là đang ghen.

“Sư tỷ, sư tỷ, tỷ ở bên trong sao?” Thanh âm Hứa Ngọc vang lên ở bên ngoài.

Nghe thấy giọng nói của Hứa Ngọc, tức khắc Ninh Thư kích động nhảy dựng lên, cuối cùng cũng có người phe mình tới.

“Tiểu sư đệ, tỷ ở bên trong, mau tới cứu Đại sư tỷ của đệ a.” Ninh Thư la lớn.

Yến Nam Trúc cảnh giác nhìn Ninh Thư, “Ngươi còn có tiểu sư đệ, giáo chủ Ma giáo trước kia lại thu đệ tử sao?”

Hứa Ngọc lách vào từ bên ngoài, trông thấy Ninh Thư, lập tức gọi Ninh Thư: “Sư tỷ, rốt cuộc tỷ đã làm gì, tại sao nơi nơi đều là truy nã lệnh và giang hồ sát lệnh đối với tỷ.”

“Tỷ thật sự không làm gì cả, đệ phải tin tỷ, mẹ nó tỷ cái gì cũng không có làm.” Quả thực Ninh Thư cũng không biết nên nói gì cho tốt.

“Sư phụ tới không?” Ninh Thư hỏi, ngay sau đó liền nhìn thấy thần y một thân bạch y đi vào, nhìn thấy thần y, Ninh Thư lập tức gọi: “Sư phụ.”

Thần y liếc mắt nhìn Ninh Thư một cái, “Không cần sợ, ngươi là đệ tử của ta, ta đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi.”

“Đa tạ sư phụ a.” Ninh Thư cười tủm tỉm nói với thần y.

Ánh mắt mấy nam nhân nhìn thần y hết sức không tốt, thần y sắc mặt đạm mạc, giống như không trông thấy vậy.

“Xem ra là ta đến chậm.” Một thanh âm trong sáng gợi cảm vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK