Sau đó thì bắt đầu bận rộn, bắt đầu nấu cơm.
Đối với Thiên Giai có thể làm ra đồ ăn thơm như vậy, toàn bộ người thú giống cái đều vô cùng tò mò, nhất là tò mò về con dao găm Thụy Sĩ trong tay Thiên Giai, có thể ung dung cắt nhỏ.
Thiên Giai cực kỳ hào phóng nói phương pháp của mình ra hết, mặc kệ những người thú giống cái này hỏi vấn đề gì, Thiên Giai đều trả lời, cực kỳ hùng hồn rộng lượng.
Thiên Giai cảm thấy dùng năng lực của mình để cải tạo người chung quanh, đây là một việc rất đáng tự hào.
Ninh Thư nhìn Thiên Giai, cô ta mặc trên người áo phông khác với trước kia, phía dưới quấn da thú, tóc chải thành bím rất đẹp mắt, sau đó dùng sợ ren buộc lại, gắn thêm một cái nơ con bướm.
Có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái và xinh đẹp, có vẻ cách biệt một trời với những người thú giống cái chung quanh.
Ninh Thư nhìn dây cột tóc ren trên đầu cô ta, hơi hoài nghi có phải là ren ở quần lót không.
Chi đứng bên cạnh Ninh Thư thấy Thiên Giai đẹp như vậy, sờ sờ hoa dại trên đầu mình, có vẻ hơi tự ti.
Ninh Thư kéo tay Chi, nhỏ giọng nói rằng: "Chi, tôi cảm thấy cô đẹp hơn Giai."
Chi cười cười, gia nhập đội ngũ hỏi cách đun thịt.
Ninh Thư ngồi trên ghế đá, chống cằm nhìn Thiên Giai bận bịu mà thành thạo, trong tay cô ta cầm một con cá, nói cho người thú giống cái biết cái này có thể ăn.
Người thú giống cái nhao nhao nghi vấn, cái này không thể ăn, có xương sẽ mắc nghẹn chết người.
Thiên Giai chỉ cười cười ra vẻ thần bí, đặt cá vào trong nồi đá, hầm thành canh cá màu trắng sữa, ngửi mùi rất thơm.
Ninh Thư cười cười, đây chính là nguyên nhân nguyên chủ không trả thù Thiên Giai, dù bạn lữ tương lai của mình thành một trong những bạn lữ của Thiên Giai, Thảo cũng chưa từng làm gì Thiên Giai.
Bởi vì việc Thiên Giai đến quả thật đã khiến toàn bộ Dực Hổ tộc sống tốt hơn, những gì bay trên bầu trời, bơi trong nước, trong tay cô ta đều có thể biến thành đồ ăn ngon.
Làm phong phú thêm nhiều thực đơn của Dực Hổ tộc, làm cho thức ăn mùa đông không hề bị thiếu nữa, phát hiện ra mỏ muối, khiến thức ăn có thể bảo quản được càng lâu hơn.
Xây nhà để người thú không cần ở trong sơn động ẩm ướt u ám.
Thiên Giai công tích vĩ đại, không ai có thể gạt bỏ cống hiến của cô ta.
Thảo chỉ muốn mình có thể sống, trong hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc này, sinh tồn được đặt ở vị trí đầu tiên.
Thảo không oán hận Thiên Giai, chỉ không rõ tại sao mình lại bị bộ tộc vứt bỏ.
Bận rộn thật lâu, tất cả đồ ăn phong phú đã lên rồi, trên bàn đá nhiều đồ ăn ngon như vậy, làm cho mỗi người thú giống cái chảy cả nước bọt.
Thiên Giai đưa bát đá cho mỗi một người thú giống cái, và dùng cành cây làm thành chiếc đũa, người thú căn bản cũng không biết dùng đũa như thế nào, muốn tự tay mò thịt trong canh, nhưng nước canh vô cùng nóng, cũng chỉ có thể cứng nhắc học dùng đũa.
Ninh Thư cũng làm bộ không quen dùng đũa, nhưng một lát sau từ từ thuần thục, gắp thịt đặt vào trong bát đá của Chi đang vò đầu bứt tai vô cùng gấp gáp.
Chi lập tức dùng tay nhặt thịt trong bát lên nhét vào trong miệng, khoa trương cảm thán nói: "Thực sự là ăn quá ngon, ăn ngon thật."
Thiên Giai thấy Ninh Thư nhanh như vậy đã quen dùng đũa, con mắt lóe sáng, nghe Chi nói như thế, vừa cười vừa nói: "Đây chỉ là nấu thịt đơn giản, nếu như có nhiều đồ gia vị hơn, mùi vị sẽ ngon hơn."
"Còn có mùi vị ngon hơn?" Chi sáng mắt: "Đã ăn ngon như vậy rồi, còn có thể ăn ngon hơn bao nhiêu nữa."
Những người thú giống cái khác tỏ vẻ thán phục, nhao nhao dùng lời nói chân thành nhất của mình để khen Thiên Giai.
Thiên Giai thấy vẻ mặt trầm tĩnh của Ninh Thư, hỏi: "Cô là ai, tôi là Thiên Giai, cô có thể gọi là Giai."
"Cô ấy là Thảo." Ninh Thư vẫn không nói gì, Chi thay Ninh Thư nói trước.
"Thảo?" Thiên Giai đầu tiên là hơi sửng sốt, lập tức vừa cười vừa nói: "Thảo, có muốn chúng ta cùng đi ra ngoài hái rau dại, nhân tiện tìm xem có quả dại không, nấu với thịt ăn ngon lắm."
Ninh Thư không ngờ Thiên Giai chủ động mời mình đi ra ngoài, hơn nữa Ninh Thư muốn đi ra ngoài hái ít thảo dược.
Bình thường bộ lạc không cho phép người thú giống cái ra ngoài bộ lạc, nhưng Thiên Giai khác, bạn lữ của Thiên Giai là con trai của thủ lĩnh tộc trưởng, quyền lợi vẫn rất lớn.
Thiên Giai muốn đi ra ngoài, hắn sẽ đồng ý, trước đây Thụy chẳng phải đều mang Thiên Giai đi ra ngoài chạy đó sao?
"Được chứ." Ninh Thư đáp ứng vô cùng sảng khoái.
Những người khác nghe thấy muốn đi ra ngoài tìm đồ, đều rối rít yêu cầu cùng đi, đều muốn nấu thịt ngon.
Trên mặt của Thiên Giai hơi khó xử, nói rằng: "Chuyện này tôi phải nói với Thụy, không thể nào toàn bộ đi được, một lần chỉ có thể để vài người đi thôi."
"Tôi nhất định phải đi, Thảo đi đâu, tôi sẽ đi đó." Chi vội vàng nói.
Bầu không khí trong bữa cơm này vô cùng hòa hợp, Thiên Giai có ý định hòa vào tập thể này, hơn nữa người thú vốn không khéo léo, cũng đều rất bội phục Thiên Giai, qua bữa cơm, đều coi Thiên Giai là bạn của mình, người bạn đáng khâm phục.
Tuy chuẩn bị rất nhiều thức ăn, nhưng đều cho những người thú giống cái này ăn hết rồi, canh cũng không để lại chút nào.
Canh cá không có ai ăn, Thiên Giai cười làm mẫu, rút bỏ xương cá ăn thịt cá trắng như tuyết, những người thú giống cái này mới dám ăn.
Ăn xong thì những người thú giống cái này hỗ trợ dọn dẹp, Ninh Thư cũng hỗ trợ, thấy bát đá và đũa váng dầu, rửa kiểu gì bây giờ.
Thiên Giai vốc một nắm bùn trên mặt đất, cọ cọ bát đá, sau đó dùng nước rửa, hiển nhiên Thiên Giai rất thích ứng với cuộc sống nguyên thủy.
Ở thế giới này cô ta là độc nhất vô nhị.
Rất nhiều người thú giống cái đều hỏi thứ Thiên Giai mặc trên người là cái gì, trên mặt Thiên Giai lộ vẻ ngẩn ngơ, nói rằng: "Đây là vải bông, là đồ ở quê tôi, thực sự rất tốt rất thoải mái."
"Quê cô ở đâu, làm sao cô lại tới nơi này, bộ lạc của cô vứt bỏ cô sao?" Người thú giống cái hỏi Thiên Giai.
Thiên Giai lắc đầu: "Tôi vì chuyện ngoài ý muốn mới tới nơi này, có điều tôi không trở về được, về sau tôi sẽ phải ở lại nơi này rồi."
Những người thú giống cái nhao nhao an ủi cô ta.
Thiên Giai thấy người thú giống cái tên Thảo này rất ít nói, ánh mắt lúc nhìn mình vô cùng bình tĩnh, Thiên Giai thường thấy các người thú khen, đột nhiên có một người thú không thể nói là thân thiết với mình, thái độ đối với mình rất bình thản.
Điều này làm cho Thiên Giai hơi mất tự nhiên, vì vậy tìm chủ đề hỏi Ninh Thư: "À thì, lúc kinh nguyệt tới mọi người nên làm gì?"
Ninh Thư giật giật khóe miệng không nói gì, Kiều Y cho rằng Ninh Thư không nghe hiểu ý, lại hỏi: "Chính là việc mỗi tháng sẽ chảy máu, các cô giải quyết như thế nào?"
Ninh Thư ồ một tiếng nói rằng: "Không cần giải quyết, để nó chảy, đến khi nó chảy ra rồi, nắm cỏ khô xoa chân một chút, cũng có thể dùng nước rửa."
Thiên Giai:...
Cảm giác thật không phải một chủ đề hay ho, Thiên Giai có cảm giác bị đơ người.