Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Lực thấy bộ dạng thất vọng của Ninh Thư, nói với cha Trần rằng: "Nếu không để con mang muội muội đi."

"Không cho phép đi, ta nói không không cho phép đi là không cho phép đi." Cha Trần rất không nhịn được nói, lo lắng năm nay thu hoạch có vấn đề, vấn đề sống sót của cả nhà làm cho hắn phiền lòng không ngớt.

Trần Lực chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cười cười không nói chuyện.

Ninh Thư ra khỏi phòng, cầm lấy giỏ trúc dự định đi cắt cỏ heo, trên thực tế là chuẩn bị đến ngọn núi đi xem có thảo dược gì không.

Không thể đi mua chỉ có thể tự đến núi tìm.

"Nhị Muội, ta đi chung với muội." Trần Lực nói với Ninh Thư, đón lấy giỏ trong tay Ninh Thư.

"Đại ca không xuống ruộng sao?" Ninh Thư hỏi.

"Chuyện nên làm đều đã làm rồi." Trần Lực nói.

Ninh Thư gật đầu, để Trần Lực cõng giỏ trúc còn mình cầm cái liềm.

Cỏ bên bờ ruộng bởi vì khô hạn mà úa vàng, ngay cả nước trong dòng suối nhỏ cũng đục ngầu, y như bùn nhão, khô hạn rất nghiêm trọng.

Ninh Thư đi ngang qua cửa nhà Phương Dũng, Ninh Thư nghe được trong sân có giọng nói, hình như là tiếng của Bạch Y Xảo và mẫu thân Phương Dũng.

Nghe hình như là đang khắc khẩu đó.

Ninh Thư dừng bước, nghe âm thanh bên trong.

"Về sau đừng đem những cô gái kia gọi đến nhà, cô biết hiện tại những người khác đều nói ta thế nào không, nói nhà của chúng ta là cái ổ kĩ nữ." Đây là giọng mẫu thân Phương Dũng.

Mẫu thân Phương Dũng thủ tiết từ khi tuổi còn trẻ, dựa vào chuyện giặt đồ may vá quần áo thuê mà sống, một mình nuôi dưỡng Phương Dũng, con mắt cũng kém dần, hiện tại tia sáng hơi lớn chút, sẽ không ngừng chảy nước mắt.

Bạch Y Xảo nói rằng: "Mẹ, chuyện này chính là Trần Nhị Muội nói bậy, nói xấu nhà của chúng ta, mình làm chuyện mất mặt, lại muốn kéo nhà của chúng ta theo."

"Ta bất kể chuyện này ai đúng ai sai, Lý cẩu tử kia làm sao lại chạy vào nhà, mọi người không phải cả đám đều ở nhà sao?"

"Ai biết Lý cẩu tử làm sao chui vào trong nhà chứ." Bạch Y Xảo nói.

"Ta thủ tiết từ khi tuổi còn trẻ, vẫn giữ mình trong sạch, Phương gia tuy nghèo, thế nhưng danh tiếng không thể bị bôi nhọ, cô mới gả tới thời gian không bao lâu, đã gây ra chuyện như vậy, thanh danh tốt đâu dễ có, tiếng xấu lại rất dễ dàng."

Bạch Y Xảo bĩu môi, nhìn thoáng qua mẫu thân Phương Dũng nước mắt lòa nhòa, hơi mất kiên nhẫn mà nhíu mày một cái, ngoài miệng khéo léo nói rằng: "Con biết rồi mẹ."

Ninh Thư ở bên ngoài nghe những lời này, cảm thấy mẫu thân Phương Dũng là người có lòng dạ có cốt khí, mới có thể giáo dục ra Phương Dũng như vậy.

Làm việc trơn tru lại có nguyên tắc, một khi có cơ hội sẽ bay cao, vừa có cơ duyên sẽ hóa rồng.

Ninh Thư cầm liềm rồi đi, Trần Lực đi theo bên cạnh Ninh Thư, đi xa mới lên tiếng: "Vợ Phương Dũng làm chi lại nói muội như vậy, ta muốn đi tìm nàng lý luận."

"Lý luận có ích gì, chuyện này lại nhắc tới, cũng chẳng tốt cho ai cả." Ninh Thư quay đầu nhìn về Trần Lực nói rằng: "Chúng ta đến núi xem thử, có cái gì ăn không, kiếm chút quả dại ăn."

Dễ dàng bị miệng lưỡi tác động thường làm tâm tình nóng nảy, dễ dàng bị bắt được nhược điểm, chuyện này cứ như vậy nhạt dần, muốn trả thù cũng phải để mình đứng ở thế bất bại.

Trần Lực không có ý kiến, chỉ là không ngừng lau mồ hôi, khí trời quá nóng, thấy Ninh Thư bước đi dễ dàng, nhịn không được hỏi: "Muội muội, muội không mệt mỏi sao?"

"Mệt chứ."

Ninh Thư cầm cành cây lùa bụi cỏ, muốn nhìn một chút có thảo dược gì không, căn cứ vào tập tính sinh trưởng của thảo dược thì sẽ mọc khắp núi.

Trần Lực đi theo bên người Ninh Thư, mệt đến thở hồng hộc, hỏi: "Nhị Muội, đây là tìm cỏ gì."

"Chỉ là một ít thảo dược thông thường."

"Muội còn hiểu thảo dược hả, đừng nghịch bừa, trở về đi, đã muộn cha lại muốn nói muội, gần đây muội không nên chọc cha giận, Lý cẩu tử rồi cả chuyện khô hạn nữa, làm cho cha hiện tại tâm tình không tốt." Trần Lực nói.

Ninh Thư thấy trong giỏ còn thiếu hai vị thuốc, nói rằng: "Tìm một chút, buổi trưa thì về."

"Thứ tốt này." Ninh Thư vui mừng không thôi, thế mà lại thấy được nhân sâm.

Ninh Thư vừa dứt lời, thì thấy một bàn chân giẫm lên nhân sâm, Ninh Thư ngẩng đầu, liền thấy Phương Dũng dẫn theo hai con thỏ và một con chim trĩ.

Ninh Thư:...

Còn cho là mình may mắn chứ, gặp được nhân sâm, kết quả là ăn theo may mắn của nhân vật nam chính.

Phương Dũng không ngờ lại gặp Trần Nhị Muội ở nơi này, lại thấy Trần Nhị Muội nhìn mình, hỏi Trần Lực: "Mọi người làm sao lại đến núi rồi?"

"Ta theo Nhị Muội tới." Trần Lực lau mồ hôi nói.

"Có thể đem chân nâng lên hay không?" Ninh Thư nói với Phương Dũng.

Phương Dũng lui về sau một bước, Ninh Thư thấy lá nhân sâm bị giẫm sụp, lập tức không nỡ, lá nhân sâm cũng là đồ tốt mà.

Ninh Thư nằm sấp trên mặt đất, cầm liềm cẩn thận đào từng chút một, rất sợ làm gãy gốc nhân sâm.

Gốc hoàn chỉnh thì giá trị nhân sâm càng lớn hơn nữa.

Phương Dũng hé mắt: "Đây là nhân sâm?"

"Nhị Muội, đây thật là nhân sâm?" Trần Lực vui mừng nói, trông như nhặt được vàng.

Mặc dù Trần Lực này không biết dược liệu, nhưng vẫn biết tới nhân sâm, dù sao nhân sâm đáng giá, rất đáng giá tiền.

Ninh Thư không để ý hai người này, hoặc ngồi, hoặc quỳ, hoặc nằm, cẩn thận từng li từng tí tỉ mỉ, toàn thân đều bị mồ hôi làm ướt.

Trần Lực thấy Ninh Thư mất sức, dùng y phục của mình quạt gió cho Ninh Thư, Phương Dũng đứng ở một bên chờ.

Cũng hao phí khoảng một canh giờ, Ninh Thư mới đào xong, cái cây nhân sâm này to chừng bằng ngón cái Ninh Thư, gốc rễ rậm rạp, hơn nữa gốc rễ hoàn chỉnh không bị tổn hại.

Ninh Thư thở phào một cái, suýt chút nữa mệt đến liệt người, hết sức chăm chú, bắp thịt toàn thân căng chặt hơn hai tiếng, so với đánh một trận còn mệt hơn.

"Thật là nhân sâm, thật tốt quá, nhân sâm này bán được bao nhiêu tiền vậy." Mặt đen của Trần Lực kích động đến đỏ lên, đỏ thẫm đỏ thẫm.

Phương Dũng nhíu mày, không ngờ thực sự đào ra một cây nhân sâm, Phương Dũng nhìn Ninh Thư, nếu như là một mình hắn, nhân sâm này đã bị hắn bỏ lỡ.

Thành thật mà nói, Phương Dũng cũng ham muốn cây nhân sâm này.

Nếu như có thể có thu nhập thêm, là có thể mua ít đồ cho Y Xảo, đồ ăn mặc hoặc đồ trang sức cũng tốt.

Bầu không khí rất im lặng, ngay cả Trần Lực khờ khạo đều ngậm miệng lại, nhân sâm này chỉ có một cây, làm sao chia.

Phương Dũng ho khan một tiếng nói rằng: "Không ngờ ta đạp phải một cây nhân sâm."

Ninh Thư vừa nghe Phương Dũng nói như vậy, cũng biết hắn muốn được chia phần.

Ninh Thư cẩn thận từng li từng tí bọc nhân sâm lại, hướng Phương Dũng nói rằng: "Đã như vậy người gặp sẽ có phần, nhưng ai cũng không thể nói ra."

Có thể gặp được loại vật này, cơ bản đều là tiền từ trên trời rơi xuống, có thể có ít tiền, nhưng chuyện phiền toái cũng rất nhiều.

Nhất là người trong một thôn, nhà nhà, hơi có chút động tĩnh, toàn thôn đều biết hết.

Phương Dũng gật đầu: "Chuyện này chỉ người hai nhà chúng ta biết."

"Như vậy làm sao chia, ta muốn bảy phần, nhân sâm này là ta phát hiện, là ta đào." Ninh Thư nói.

Phương Dũng mím môi một cái không nói gì, hiển nhiên là không hài lòng kết quả này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK