Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Diệp Tích ra ngoài, Ninh Thư vào phòng cô ta, đặt máy quay vào một chỗ khuất, hướng đầu máy về phía giường ngủ.

Cô dự định sẽ ly hôn với Cảnh Thiếu Trạch, nhưng cũng không muốn ly hôn mà không được bồi thường gì cả.

Lắp xong máy quay, Ninh Thư rời khỏi phòng Diệp Tích, sau đó chậm rãi lấy kim châm trong hộp ra châm lên người mình. 

Ninh Thư chỉ còn cách châm cứu huyệt vị để có thể làm cho tim mình dễ chịu hơn mà thôi.

Diệp Tích trở về nhìn thấy trên mặt Ninh Thư cắm đầy kim, hơi ngạc nhiên, rồi lập tức đưa cái túi cho Ninh Thư: “Đồ cô cần này.”

Ninh Thư gật đầu, sau đó nhổ kim trên mặt xuống, hỏi cô ta: “Sau khi sinh con xong cô có dự định gì không?” 

Mặt Diệp Tích thoáng vẻ âm u, lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, tôi chưa nghĩ đến chuyện xa xôi như thế.”

“Mặc dù cô là người mang thai hộ, nhưng cơ thể của cô vẫn còn trong trắng, cô cũng có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc với người mình yêu mà.” Ninh Tư nhìn cô ta nói.

Còn trong trắng ư? 

Trong đầu Diệp Tích hiện lên cảnh triền miên giữa cô ta và Cảnh Thiếu Trạch, cô ta đã không còn trong sạch nữa rồi.

Lòng Diệp Tích buồn bã, người đàn ông này đã là chồng của người ta, hơn nữa hắn còn rất yêu vợ nữa.

“Chuyện sau này thì để sau rồi nói.” Diệp Tích không muốn nói chuyện với Ninh Thư nữa, liền lấy cớ đi tắm rồi rời đi. 

Ninh Thư nhìn bóng lưng cô ta, nhếch đầu mày, cô ta yêu Cảnh Thiếu Trạch rồi à?

Ha ha, các người đúng là thật lòng yêu nhau đấy.

Đã lăn lộn với nhau rồi nên cứ phải quấn quýt muốn ở cùng nhau à? 

Gần tối, Cảnh Thiếu Trạch tan làm trở về, Ninh Thư lại kéo hắn vào phòng ngủ, hắn hơi ngạc nhiên hỏi: “Làm sao thế?”

“Có chuyện gì xảy ra à?” Cảnh Thiếu Trạch thấy Ninh Thư vội vã kéo hắn vào phòng như thế thì vẻ mặt cưng chiều hỏi cô.

Ninh Thư nói: “Anh mau cởi quần áo ra đi.” 

Cảnh Thiếu Trạch nhíu mày: “Tịnh Tịnh, có phải em muốn làm không, sao vừa về đã bảo anh cởi quần áo ra vậy?”

Ninh Thư suýt thì muốn nhổ cho Cảnh Thiếu Trạch một cái, cô lấy ra một cái kim châm sáng bóng, nói với hắn: “Gần đây em đang học châm cứu nhưng không tìm được huyệt vị, cho nên...”

“Cho nên em muốn anh để cho em châm thử à?” Mặt Cảnh Thiếu Trạch hơi bất đắc dĩ nói: “Em nghĩ ra cách học châm cứu từ lúc nào vậy hả?” 

“Cha tìm một bác sĩ đông y cho em, nói là muốn châm cứu để giúp tim khỏe hơn.” Ninh Thư cầm kim châm, lại giục hắn mau cởi quần áo ra.

Cảnh Thiếu Trạch chậm rãi cởi áo sơ mi, lại bất đắc dĩ nói: “Em để cho bác sĩ kia vào nhà ở là được rồi còn muốn tự mình học làm gì chứ?”

Hắn cởi đồ, để lộ cơ thể cường tráng của mình, ngoan ngoãn nằm lên giường. 

“Tịnh Tịnh, em có làm được hay không đó?” Cảnh Thiếu Trạch hỏi Ninh Thư.

Tay Ninh Thư cầm kim, nhìn mấy vết cào trên lưng Cảnh Thiếu Trạch, nghĩ chắc do hôm qua Diệp Tích cào để lại rồi.

Mặt Ninh Thư không thay đổi, nói: “Em châm đó, có thể sẽ hơi đau đấy.” 

“Nha đầu em sao lại không thể im lặng mà làm được chứ.” Cảnh Thiếu Trạch vừa không biết làm sao vừa cưng chiều lên tiếng.

Khóe miệng Ninh Thư giật giật.

Một tay Ninh Thư cầm châm, một tay tìm huyệt vị trên lưng hắn rồi đâm kim vào, Cảnh Thiếu Trạch khẽ rên lên một tiếng. 

“Có cảm giác gì?” Ninh Thư hỏi.

“Cảm thấy hơi đau.”

Cảnh Thiếu Trạch rất bất đắc dĩ nói. 

Giọng Ninh Thư vui vẻ: “Chắc là ghim đúng chỗ rồi, anh đừng động đậy, chúng ta tiếp tục.”

Vẻ mặt Cảnh Thiếu Trạch không biết làm sao đành nằm im để cô châm.

Ninh Thư tìm đúng huyệt vị châm xuống một cái, Cảnh Thiếu Trạch đau đớn kêu lên: “Sao lần này đau vậy?” 

Ninh Thư nhìn lại huyệt vị trên người, cuống quýt rút châm ra, vội vàng nói: “Xin lỗi, em châm sai chỗ rồi.”

Cảnh Thiếu Trạch đau đến nhe răng, ngồi dậy nói với Ninh Thư: “Em nghịch đủ chưa hả?”

Ninh Thư hơi kinh ngạc hỏi: “Biết em quậy như thế sao anh còn để mặc cho em châm chứ?” 

“Không để em châm thì em sẽ không châm nữa à?” Cảnh Thiếu Trạch búng nhẹ vào trán Ninh Thư một cái: “Tịnh Tịnh em chính là một nha đầu cố chấp như vậy đó.”

Trong lòng Ninh Thư bật cười, đúng là người đàn ông tốt à nha.

Người đàn ông này rất dịu dàng, nhưng sợ rằng ở trước mặt Diệp Tích mới thực sự là chính con người hắn, cũng có thể khi đó hắn mới được xem là một người đàn ông có ham muốn xâm lược với phụ nữ. 

Ninh Thư rút hết châm trên lưng Cảnh Thiếu Trạch xong, thấy giọt máu tím ở huyệt vị thì tiện tay lau đi, nói với hắn: “Mặc quần áo vào đi, em nghĩ em nên tìm mô hình để luyện tập trước mới được.”

Cảnh Thiếu Trạch chậm rãi mặc đồ vào, động tác mặc vừa từ tốn lại ưu nhã, mang theo vẻ quý phái.

Hắn xoa đầu Ninh Thư, ôn nhu nói: “Tịnh Tịnh, đừng gấp gáp quá, cứ làm từ từ thôi, em như thế nào thì anh cũng đều thích mà.” 

Ninh Thư chỉ hơi nhếch khóe miệng một cái.

Sau khi ăn cơm tối, Cảnh Thiếu Trạch cùng Ninh Thư ra ngoài vườn đi dạo, sau đó hắn nhận được một cuộc gọi, nói với Ninh Thư: “Công ty có chút việc anh phải đến giải quyết, tối nay có thể anh không về được.”

Ninh Thư gật đầu: “Nhớ chăm sóc bản thân đấy.” 

Cảnh Thiếu Trạch hôn trán Ninh Thư rồi mới quay người đi.

Ninh Thư trở lại phòng ngủ, mở máy tính xách tay lên, trong máy hiện lên căn phòng của Diệp Tích, cô ta đang tập yoga trong phòng.

Ninh Thư cũng bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công của mình, đang tu luyện thì trong máy tính bỗng phát ra tiếng động làm cô phải dừng lại xem xét. 

Cảnh Thiếu Trạch bảo là tăng ca đã trở lại rồi, hắn đến phòng Diệp Tích, lúc này đang đè lên người cô ta.

Âm thanh Diệp Tích nức nở nói: “Cảnh Thiếu Trạch, chúng ta đừng như thế này nữa, có thể làm thụ tinh nhân tạo được không?”

Cảnh Thiếu Trạch nói rất lạnh lùng: “Chờ đến khi cô có thai thì tất nhiên sẽ không như thế này rồi. Mang thai hộ là do chính cô lựa chọn, không phải cô có thể làm bất cứ việc gì vì tiền à?” 

“Tôi, cầu xin anh đừng như vậy...” Cảnh Thiếu Trạch chặn luôn lời cô ta đang nói.

Ninh Thư xem hai người họ đang lăn qua lộn lại với nhau, Cảnh Thiếu Trạch rất cuồng dã, Diệp Tích bị hắn lăn như thế sắp không chịu nổi rồi.

Nghê Tịnh chưa bao giờ chứng kiến một Cảnh Thiếu Trạch như này cả, lúc hắn ở trên giường với cô ấy đều rất ôn nhu dịu dàng. 

Nghê Tịnh cũng cho rằng Cảnh Thiếu Trạch là người như thế.

Thế nhưng là đàn ông thì ai cũng muốn thỏa mãn ham muốn chiếm hữu và dục vọng của mình.

Ninh Thư lưu cái video này lại. 

Suốt đêm hai người họ lăn lộn rất nhiều lần, Ninh Thư ngáp to rồi lưu video vào đĩa trong máy tính.

Cô còn sao chép nó ra thành nhiều bản, tránh khi bị hủy thì vẫn còn cái khác thay thế.

Sau khi kết thúc cuộc chiến, Cảnh Thiếu Trạch mặc quần áo vào, còn Diệp Tích đã mệt mỏi ngủ thiếp đi rồi. 

Cảnh Thiếu Trạch nhìn Diệp Tích toát ra vẻ quyến rũ sau cuộc vui, không nhịn được đưa tay sờ mặt cô ta, sau đó lập tức phản ứng lại, đây chỉ là một người mang thai hộ mà thôi, người hắn yêu phải là Nghê Tịnh vợ hắn mới đúng.

Giữa hai hàng lông mày Cảnh Thiếu Trạch có cảm giác mờ mịt và mâu thuẫn, rồi thô bạo đánh thức Diệp Tích dậy. Cô ta hoang mang vô tội nhìn vẻ mặt phẫn nộ của hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”

Cảnh Thiếu Trạch nhìn dáng vẻ cô ta, trong lòng càng tức giận, cũng không biết là tức cô ta hay là giận với chính bản thân hắn nữa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK