Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe bị kéo đến gara để kiểm tra xem có vấn đề gì không, dây phanh đã bị vỡ đến mức chỉ còn vài sợi dây đồng, chỉ cần đạp phanh hai lần nữa thôi là nó sẽ hỏng.

Mà sáng hôm nay thì dây đồng cũng đã đứt, cho nên phanh xe cũng hỏng luôn.

Ninh Thư nộp tiền phạt rồi ra khỏi đồn công an. 

Ninh Thư mím chặt môi, sau đó bắt taxi về nhà.

Ninh Thư gọi điện cho gara sửa xe đến để kiểm tra xe trong biệt thự, tất cả xe trong nhà đều phải được kiểm tra lại.

Thằng hèn Tịch Mộ Thành này. 

Đến biệt thự, Ninh Thư lập tức xuống xe sau đó xông thẳng vào bên trong.

Lão già đang chơi cờ với Tịch Mộ Thành, còn Thời Tư Nam thì đang được cô giúp việc đỡ đi từng bước.

Tuy Tịch Mộ Thành đang chơi cờ với ông già nhưng tầm mắt của hắn vẫn luôn hướng về phía của Thời Tư Nam, ánh mắt của hắn như muốn lột sạch quần áo trên người của Thời Tư Nam vậy. 

Thời Tư Nam cảm thấy vô cùng mắc cỡ, cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng.

Ninh Thư không thèm thay giày mà lập tức đi vào trong phòng khách, giày cao gót đi trên nền nhà phát ra những tiếng lộc cộc.

Lão già, Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam đều nhìn về phía Ninh Thư. 

“Con không phải là đi làm rồi sao, đầu của con...” Lão còn chưa nói hết câu thì Ninh Thư đã trực tiếp cầm bàn cờ đập về phía Tịch Mộ Thành.

Tịch Mộ Thành tránh ra, đứng sang một bên, hắn nhìn về phía Ninh Thư, cười mà như không cười.

Thời Tư Nam nhìn thấy Tịch Mộ Thành có thể tránh khỏi thì lập tức thở phào một hơi, sắc mặt cũng thả lỏng. 

Lão cau mày nói: “Lệ Na, con đang làm cái gì vậy, không phải là con đã đi làm rồi sao.”

“Cha, con vừa gây ra tai nạn giao thông, suýt chút nữa đã không trở về được, phần phanh của xe con bị người động tay chân.” Ninh Thư lạnh lùng nói: “Bây giờ con muốn xả giận.”

“Ha... chị có bằng chứng gì nói lần tai nạn giao thông này liên quan đến em, là em đã động tay chân, chị không biết đi bảo dưỡng xe giờ lại đổ trách nhiệm lên đầu của em.” Tịch Mộ Thành châm chọc nói. 

Thời Tư Nam được giúp việc đỡ đi đến trước mặt của Ninh Thư rồi nói: “Mẹ, cậu sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.”

Ninh Thư: Ha ha ha (cút).

Ninh Thư mặt không đổi sắc mà nhìn Thời Tư Nam, đầu của tôi - mẹ của cô còn đang quấn băng đây, chẳng lẽ mắt của cô bị mù sao. 

Thời Tư Nam bị ánh mắt của Ninh Thư dọa sợ, mẹ của nó bây giờ đã không còn là mẹ của nó trước đây nữa rồi.

Thời Tư Nam lấy hết can đảm để nói: “Mẹ, cậu thực sự không làm những loại chuyện như vậy, con hy vọng mẹ có thể chung sống hòa bình với cậu, hai người cứ như vậy thì bao giờ mới có thể hòa thuận chứ.”

Một người chết đi là được. 

Ninh Thư nhìn Thời Tư Nam, dáng vẻ đáng thương như vậy, cô đang bắt nạt con gái của mình sao?

“Ngay cả con gái của chị cũng không tin chị, em cũng cảm thấy buồn thay cho chị.” Tịch Mộ Thành châm chọc nói.

Ninh Thư trợn tròn mắt, cô cũng đã sớm biết được cái loại ăn ở của Thời Tư Nam, cho nên cũng chả có gì mà buồn cả, có một người vợ như thế thì anh mới là người đáng phải buồn. 

Là người cùng anh qua cả một đời nha!

Nghĩ như vậy thì Ninh Thư cảm thấy cũng rất hay, khi anh cái gì cũng không có mà lại có một người vợ như vậy thì mới vui.

“Mẹ, con không phải không tin mẹ.” Thời Tư Nam vội vã xua tay: “Con chỉ không muốn mọi người đối chọi gay gắt với nhau như vậy, mọi người đều là người thân của Tư Nam, cho nên ai có chuyện thì con cũng đều khổ sở.” 

“Đi sang một bên mà chơi.” Ninh Thư cúi xuống cầm một nắm cờ, sau đó ném từng quân cờ về phía Tịch Mộ Thành.

Tịch Mộ Thành nghiêng người để né, quân cờ ném trúng một cái bình hoa cổ, Tịch Mộ Thành nhìn xuống đống mảnh vụn ở dưới đất thì lạnh lùng nhìn Ninh Thư, ánh mắt mang theo hơi lạnh thấu xương.

“Giống một con chó điên cắn bậy khắp nơi, chị có chứng cớ gì chứng minh tôi đã phá hoại xe của chị.” 

Thời Tư Nam cũng giật mình, ngơ ngác nhìn Ninh Thư.

“Tôi cần gì lý do và chứng cớ đế đánh cậu chứ, tôi cứ muốn đánh cậu đấy.” Ninh Thư điều động kình khí trong đan điền, một quân cờ lại lao về phía Tịch Mộ Thành, tuy là hắn có thể tránh thoát nhưng lại bị vài quân cờ khác đập vào người.

Những chỗ bị quân cờ đánh trúng đều vô cùng đau đớn, sau đó nhanh chóng sưng lên. 

Tịch Mộ Thành lạnh nhạt nhìn Ninh Thư: “Chị đang muốn chết sao.”

Tịch Mộ Thành cởi áo khoác ra, hơi ngước cằm lên, Ninh Thư cầm bàn cờ ở dưới đất lên rồi ném về phía hắn, Tịch Mộ Thành cũng nhanh chóng đá bàn cờ ra ngoài, sau đó giơ tay rồi lao về phía cổ của Ninh Thư.

Ninh Thư tránh khỏi sự công kích của Tịch Mộ Thành, sau đó bắt đầu giao thủ với hắn. 

Mỗi lần Ninh Thư đánh nhau với hắn thì cô đều cảm nhận được thân thể của đối phương vô cùng cứng rắn, khiến cho tay chân của cô đều tê rần.

Ninh Thư biết Tịch Mộ Thành đã học võ vật lộn, nhưng không nghĩ hắn lại lợi hại như vậy, hắn cơ bản đều hướng đến những bộ phận quan trọng trên người cô như là đầu, cổ và xương sườn để công kích.

Cận chiến rất dễ gây thương tích, nhất là Tịch Mộ Thành lại không hề nương tay, nên Ninh Thư vừa phải bảo vệ những bộ phận quan trọng trên người, vừa phải tấn công lại Tịch Mộ Thành. 

Nếu như không có Tuyệt Thế Võ Công thì Ninh Thư cảm giác cô không phải là đối thủ của Tịch Mộ Thành.

Cả hai bên đều để ý đến nhược điểm của đối phương.

Ninh Thư thở dài một hơi, ngưng trọng nhìn về phía Tịch Mộ Thành. 

Sắc mặt của Tịch Mộ Thành cũng thay đổi, hắn bắt đầu hoài nghi thuật cận chiến của bản thân đã suy giảm, đến nỗi cả phụ nữ cũng đánh không lại.

Ninh Thư cầm ghế ném về phía Tịch Mộ Thành, Tịch Mộ Thành cũng cầm một cái ghế lên, hai chiếc ghế va vào nhau khiến cho chân ghế bay ra xa.

Phòng khách trở nên hỗn độn, Thời Tư Nam không biết phải làm gì, chỉ có thể không ngừng hô lên: “Mọi người đừng đánh nhau nữa, đừng đánh nữa.” 

Ninh Thư và Tịch Mộ Thanh đều không để ý đến Thời Tư Nam, ném chiếc ghế gẫy ở trong tay ra rồi lao vào nhau, không ngừng đánh về phía đối phương.

Ninh Thư giơ chân lên đá vào ngực của Tịch Mộ Thành, khiến cho hắn phải ôm ngực rồi lùi về sau vài bước.

Tịch Mộ Thành nở nụ cười tà mị: “Chị đã thành công chọc tức tôi rồi.” Tịch Mộ Thành khẽ cử động phần cổ, khiến cho cổ hắn phát ra những tiếng răng rắc. 

Ninh Thư: Anh bị gai đốt sống cổ rồi!

Ninh Thư lắc lắc cổ tay của mình, không hề chớp mắt mà nhìn Tịch Mộ Thành chằm chằm, không dám lơ là, bởi vì chỉ cần cô thả lỏng cảnh giác là Tịch Mộ Thành sẽ tấn công cô ngay.

“Được rồi, mau dừng tay cho tôi.” Lão già lạnh lùng nói: “Bây giờ ai cũng đủ lông đủ cánh rồi hả.” 

Ninh Thư và Tịch Mộ Thành nhìn chằm chằm về phía đối phương, ánh mắt va chạm vào nhau như muốn tóe ra tia lửa.

Ninh Thư nhìn sắc mặt của Tịch Mộ Thành ửng đỏ, ngay cả cổ cũng biến thành màu đỏ, huyết quản đều lộ ra, máu trong huyết quản cũng chảy rất nhanh.

Ninh Thư cười thầm trong lòng, bây giờ hắn vận động mạnh như vậy, máu sẽ chảy nhanh hơn, điều đó sẽ đẩy nhanh quá trình tương đầu tán xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. 

Có điều thuật cận chiến của người này mạnh hơn người thường, có lẽ là vì hắn đã luyện từ nhỏ đến lớn.

Vì thuật cận chiến rất khó.

Lão đứng giữa Ninh Thư và Tịch Mộ Thành, nói: “Không cho phép chúng mày làm loạn nữa, có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói, việc gì mà phải ra tay như thế.” 

Ninh Thư nhìn chằm chằm về phía Tịch Mộ Thành, còn Tịch Mộ Thành cũng không nói gì, bầu không khí trở nên đè nén.

Thời Tư Nam đứng ở đó, không biết phải quan tâm ai, cũng không biết phải nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK