Dù sao trong đầu cô vẫn còn ký ức của nguyên chủ.
Khi đó cô cái gì cũng không hiểu. Bởi vì chuyện giả trai này khiến cô rất áp lực.
Cảm thấy tất cả đều là lỗi của mẹ. Mẹ của cô tham tài mới có thể làm như vậy.
Hơn nữa cô muốn cái gì cha đều mua cho cô. Không giống như mẹ, bà ấy luôn nói chuyện này không thể làm, chuyện kia không thể làm, còn dặn cô đề phòng Phó Tuyết Nhi một chút.
Lúc ấy cô lại không nghe lời, còn nói mẹ của cô là người độc ác nhất trên thế giới, hư hỏng nghĩ ai cũng như vậy!
Quan hệ của mẹ con cô từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Phó phu nhân nói với cô chuyện gì, cô cũng đều hừ lạnh.
Hơn nữa Phó phu nhân lại đến từ nông thôn, có vài thói quen không thay đổi được.
Sau khi cô đi học càng thêm khinh thường bà. Cô động hay không động đều tức giận, lễ nghi ăn cơm một chút cũng không để ý, tính cách đối với ai cũng tùy tiện.
Chuyện này làm Phó Cửu không có mặt mũi đứng trước mặt các bạn học.
Thậm chí cô còn nghĩ tới nếu mẹ của cô trang điểm xinh đẹp giống như mẹ của Phó Tuyết Nhi, không béo như vậy, phụ thân của cô không chừng sẽ không bỏ rơi bọn họ.
Những chuyện cũ hiện lên trong đầu càng ngày càng nhiều, Phó Cửu đỡ cái trán, tương lai của cô đúng thật là khó khăn.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, gương mặt phúc hậu đang dùng bàn tay bụ bẫm của bà cầm điện thoại.
“A lô, là chủ nhiệm Trương sao? Là tôi, Hồng Hoa, mẹ của Phó Cửu. Chuyện của con trai tôi, ngài có thể giúp đỡ không? Đúng đúng đúng, lời ngài nói đều đúng, do tôi ngày thường giáo dục con trai không tốt.”
Phó Cửu đứng gần đó đều có thể nghe được giọng nói của chủ nhiệm trong điện thoại, phê bình mẹ của cô giống như đang phê bình con của chính mình.
Hắn nói: “Các người đến từ nông thôn đều sẽ không quản lý con cái chặt chẽ, gây ra chuyện lớn như vậy muốn tôi giải quyết như thế nào?”
Trên thực tế mỗi người đều có tự tôn của riêng mình.
Hạ Hồng Hoa, mẫu thân của cô không thích nhất đó là nghe người khác dùng giọng điệu như thế nói đến hai từ dân quê.
Phó Cửu còn nhớ có lần một nhân viên trong cửa hàng dùng giọng điệu khinh thường nói chuyện với bà.
Lúc ấy Hạ Hồng Hoa liền vọt lên: “Dân quê thì làm sao? Dân quê cũng dựa vào tay của mình kiếm tiền nuôi gia đình. Tôi có thiếu tiền hay có thái độ ác liệt với cô, cô lại khinh thường dân quê đến như vậy? Vả lại nơi tôi đang sống là ở thành phố, không phải nông thôn!”
Khi đó Hạ Hồng Hoa rất có khí phách, giống như nữ hiệp trong tiểu thuyết cổ đại.
Nhưng hôm nay vì muốn bảo trụ tiền đồ đi học của cô, Hạ Hồng Hoa từ đầu đến cuối đều cười xin lỗi muốn làm lành, đối phương nói gì cũng đều cho là đúng.
Tất cả việc này đều là vì cô...
Trong lòng Phó Cửu có cảm giác nói không nên lời, chỉ dạo bước đi qua, một tay đút túi quần, một tay rút di động trong bàn tay của mẹ cô.
Hạ Hồng Hoa quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cô.
Đầu dây điện thoại bên chủ nhiệm Trương còn có tiếng người đang ăn uống: “Muốn đưa con trai bà trở lại ban D cũng không phải không thể. Chỉ là khi thủ tục đến một nửa, còn lại đều do bà giải quyết. Dân quê các người đại khái không hiểu bước này, nhưng trường học lại là cái dạng này. Bà suy nghĩ kĩ một chút, nếu thật sự muốn đưa hắn trở lại ban D thì nên hiểu điểm này. Một trường học tốt không phải ai cũng có thể ở lại mà học tập đúng không?”
Phó Cửu nghe đến ánh mắt phát lạnh, trên gương mặt tuấn mỹ trước nay chưa từng có lệ khí giờ lại xuất hiện, tóc màu bạc lay động, nhìn cô tựa như quý tộc hút quyết quỷ vào ban đêm: “Thầy nói rất đúng, dân quê như chúng tôi đúng thật là không hiểu bước này. Nhưng lại dám công khai bảo mẹ tôi đút lót cho mình. Chủ nhiệm Trương, thầy còn muốn tiếp tục làm nghề giáo viên sao?”