Editor: Sunshine đáng eo
Không nghĩ tới thiếu niên sẽ nói ra đáp án như vậy.
Cặp con ngươi của Tần Mạc trầm xuống.
Bạc Cửu cũng không ý thức được có sự biến hóa trong đó, thứ nhất là cách một cái màn hình, thứ hai là hiện tại tâm tư cô đều đặt vào việc tiếp theo làm sao để ứng phó với đại thần.
Làm Bạc Cửu không nghĩ tới chính là, đại thần cũng không có tiếp tục hỏi cô cái gì.
Điều này đối với cô mà nói thật ra là chuyện tốt.
Chỉ là có một chút.
Thi đấu nhiều trận như vậy.
Bạc Cửu về cơ bản đối với tái chế cũng đã có chút hiểu biết.
Khi trận chung kết cả nước diễn ra, Đông Doanh chiến đội sẽ làm khách quý tham dự.
Cô cùng Tinh Dã rất có khả năng sẽ gặp nhau ở đó……
“Người em thích thật đúng là nhiều.”
Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp, lại một lần nữa đánh gãy suy nghĩ của Bạc Cửu.
Hơn nữa những lời này như thế nào nghe đều không giống như là đang khích lệ cô.
“Em tương đối bác ái.” Có quá khứ đen tối khiến người khác chịu không nổi.
Tiếng nói Tần Mạc thực lãnh đạm: “Bác ái đến mức trở thành cao nhân, thật là lợi hại, học bá trèo tường, hay là viết ra thành một cái danh sách, danh rũ thiên cổ? Hả?”
Bạc Cửu:……
Có ai lại đi đem quá khứ đen tối của mình ra viết thành danh sách, danh rũ thiên cổ?
Đại thần căn bản là người độc miệng.
Sau đó khi nói chuyện phiếm, Bạc Cửu cũng phát hiện lực sát thương từ ngôn ngữ của đại thần so với ngôn ngữ bình thường của người khác lớn hơn rất nhiều.
Cuối cùng còn thong thả ung dung nhả ra từng cái tên một, mỗi một tên đều là đối tượng cô từng kết giao trước đó.
Bạc Cửu cam đoan: “ Những người đó đều là quá khứ đã qua rồi.”
“ Ồ? Anh cũng có tên trong danh sách những người trong quá khứ đã đi qua của em sao?” Tần Mạc không chút để ý hỏi lại.
Bạc Cửu nghe vậy, tà khí cười: “Anh Mạc, anh yên tâm, anh vĩnh viễn đều là người của hiện tại trong lòng em.”
“Phải không?” Thời điểm Tần Mạc cười rộ lên, rõ ràng là đang nói móc: “Nếu là như thế này, vậy em có muốn anh bị cong không?”
Trong nháy mắt kia, trái tim Bạc Cửu dừng một chút.
Bất quá, rất nhanh cô liền khôi phục trạng thái bình thường.
Đại thần bây giờ thật là càng ngày càng biết trêu đùa người khác.
Cô thiếu chút nữa trúng chiêu.
“Anh Mạc, vui đùa kiểu này cũng không thể tùy tiện trêu loạn.”
Tần Mạc nhìn thiếu niên trong di động đầu bên kia, vừa nói vừa ngậm kẹo que trong miệng, bộ dáng soái khí kiêu ngạo kia, xác thật như đem lời hắn nói trở thành trò đùa.
Trở thành trò đùa cũng tốt.
Bởi vì sau khi nói xong Tần Mạc mới ý thức được một vấn đề.
Loại chuyện như này tốt nhất là nên giáp mặt rồi nói.
Không nhìn mặt nói, không thể bảo đảm người nào đó có thể hay không sau khi biết hắn nghiêm túc lại chạy trốn suốt đêm.
Tần Mạc đem tai nghe đeo vào, thay đổi đề tài: “Thi đấu có vấn đề gì không?”
“Trước mắt không có gì.” Bạc Cửu cũng không tính đem sự việc ngày đó nói cho đại thần, chủ yếu không có gì quan trọng, chờ thi đấu xong, cô lại đi tìm chính nghĩa sau lúc đó cũng chưa muộn.
Tần Mạc liếc mắt nhìn Bạc Cửu một cái, thấy đuôi mắt thiếu niên có điểm phiếm hồng, cau mày: “Đi lấy thuốc nhỏ mắt.”
“Lại nhỏ.” Bạc Cửu nói thầm, đại thần thật là quản cô còn nghiêm hơn cả Hạ Hồng Hoa.
Tần Mạc buông ly nước, chỉ nói hai chữ: “Đi nhỏ.”
Một người tự nhỏ thuốc nhỏ mắt, xác thật không tiện.
Vì thế Bạc Cửu chỉ có thể mở to một con mắt, nhắm một con mắt trò chuyện video cùng đại thần.
Không thể không nói, thanh âm đại thần thật sự dễ nghe, có một loại thôi miên từ tính.
Ngay từ đầu, Bạc Cửu còn có thể nghe vào nội dung lời nói của hắn, sau đó dần dần mí mắt hạ xuống díu lại với nhau.
Cho nên Bạc Cửu cũng không biết bản thân đã ngủ lúc nào.
Người bên đầu video kia, mở cuộc họp, đều không quên nghiêng mặt đi liếc nhìn cô một cái.
Một cái liếc mắt kia tràn ngập sủng nịnh.
Làm Trương Phó Quan đứng ở bên cạnh nhìn có chút kinh hãi.