Ánh đèn chiếu xuống mái tóc bạc của thiếu niên, trên tay cầm microphone, cứ như vậy mỉm cười nhìn Tần Mạc, môi mỏng cách microphone rất gần, toàn bộ vầng sáng của căn phòng đều phảng phất trên cánh mội cô, tụ lại điểm điểm rơi xuống.
“Sinh mệnh lại trường bất quá, pháo hoa rơi xuống khóe mắt.
Thế giới lại không hơn được nữa, ngươi ta chăm chú nhìn mỉm cười.
Ở sở hữu trôi đi phong cảnh cùng trong đám người.
Ngươi đối ta tốt nhất……” (Vì là hát nên tôi không biết đâu huhu)
Thực rõ ràng, bài hát này là bài hát mà Tần Mạc thích nghe.
Hàn Phong nhẹ giọng cười nói: “Tần Mạc, cậu nhận người em trai này quả thật là không tồi, cái gì cũng có thể làm được.”
Tần Mạc không nói gì, trên tay còn cầm chén rượu.
Thay vì nói anh không nói gì, chi bằng nói trong nháy mắt khi thiếu niên kia mở miệng.
Ánh mắt của anh liền không thể rời khỏi người Phó Cửu.
Thậm chí cả chính anh cũng không biết, biểu tình khi anh nhìn về phía Phó Cửu là cái dạng gì,
Ẩn trong bóng đêm, không coi ai ra gì muốn chiếm cho riêng mình.
Giang Tả ở một bên nhìn,tâm tình rơi lộp bộp, chân chính trầm xuống.
Xác thật từ trước tới giờ Tần Mạc chưa từng nhìn ai như vậy.
Là hắn nghĩ nhiều hay là Tần Mạc thật sự đối với Phó Cửu này……
Giang Tả dù sao là cái người thông minh.
Hắn không giống với Tần Mạc, đã gặp qua không ít về cái vòng luẩn quẩn kia.
Loại việc này dù sao cũng mẫn cảm hơn so với Tần Mạc.
Hơn nữa ngoài cuộc tỉnh táo, cho nên khi nhìn đến sự việc cũng rõ hơn một chút.
Anh em tốt?
Có người anh trai nào sẽ dùng ánh mắt này nhìn em trai mình?
Giang Tả cũng biết, có một vài người cũng không phải tự nhiên cong,
Đôi khi, bởi vì tính cách hai người quá hợp, lại luôn ở bên nhau, hơn nữa…… Khuôn mặt kia của thiếu niên thật sự rất đẹp đến có thể xem nhẹ cả giới tính.
Tần Mạc đối xử với đối phương tốt một chút cũng không có gì là lạ.
Cho nên Giang Tả còn đang do dự có nên đẹp chuyện này vạch trần hay không.
Bởi vì nếu một khi nói, làm không tốt Tần Mạc sẽ thật sự tưởng tượng về phương diện kia, tưởng tượng nhiều có khi thật sẽ cong.
Này……Hậu quả làm Tần gia đoạn tử tuyệt tôn hắn không gánh nổi.
Nhưng mà nếu không nói, nếu tình huống này phát triển hơn…… Tần Mạc đối với Phó Cửu…… Chờ một chút, vì cái gì hắn suy xét tới suy xét đi, đều là khả năng trong tương lai bạn tốt sẽ cong khá là lớn.
Nghĩ đến đây, Giang Tả cũng buồn bực, vừa định đi lấy chén rượu.
Tần Mạc liền nghiêng mặt tới, đối diện với tầm mắt của hắn, làm Giang Tả dừng một chút.
Thật sự là ánh mắt đạm mạc kia của bạn tốt, giống như là toàn bộ ý nghĩ của hắn đều có thể nhìn ra.
Anh em Hàn gia không biết vì sao lại thế này.
Hàn Phong còn đang buồn bực ở kia: “Ai? hai người các cậu sao lại thế này, như thế nào còn đối mắt nhau?”
“Không có gì.” Tiếng nói Tần Mạc nhàn nhạt.
Hàn Phong không tin, nhướng mày nhìn Giang Tả: “Thật sự không có gì?”
Giang Tả cười nói: “Có thể có cái gì, chỉ là cảm thấy cậu bé Phó Cửu này hát khá tốt, hiện tại đang là nam thần của một trường trung học, những người từng là học trưởng như chúng ta chỉ đứng phía sau.”
“Chỉ là hát dễ nghe một chút, có gì xinh đẹp đâu.” Hàn Phong đè thấp thanh âm, tiến đến trước mặt hai người nói: “Tớ có một chút vội vàng, cậu nhìn xem bộ dáng kia của Tố Tố đi, chỉ kém chút không ở trước mặt mọi người thổ lộ.”
Nếu trước đây Giang Tả nghe những lời này, khẳng định sẽ đi theo trêu chọc vài câu.
Nhưng sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Tần Mạc, theo bản năng nhìn hướng bên trái.
Vài lần trước đều không có chú ý tới.
Cũng không biết có phải hay không bởi vì lần này để ý, thế nhưng có thể nhìn thấy thời điểm Tần Mạc nghe thấy những lời này, khóe miệng mím lại một chút, cái mím môi kia có chút vi diệu, có thể xác định anh tuyệt đối là không có vui vẻ.......