Xác thật là không thể tắt máy.
Chuyện tắt máy sẽ làm chậm trễ...
Năm giờ chiều.
Người trong chiến đội Đế Minh vẫn luôn ngẩng đầu xem đồng hồ.
“Tại sao tổng giám đốc Tần còn chưa tới?”
“Hình như là ngày hôm qua đợi người hơn nửa đêm trên WeChat mới đi ngủ.”
“Người nào quan trọng trên WeChat như vậy?”
“Không biết...”
Mọi người đang nghị luận liền nghe cạch một tiếng, cửa bị kéo ra.
Tần Mạc đi vào, áo sơ mi chưa gài đủ nút, tóc đen như bị nhuộm cuồng vọng của ban đêm, lạnh băng tàn nhẫn làm mọi người trong nháy mắt im lặng.
Chỉ là dáng người kia quá tốt, không ít người sau khi liếc mắt xem liền bắt đầu hung hăng nuốt nước miếng.
COCO đi đến gần hỏi: “Đội trưởng, ngày hôm qua anh ngủ ở chỗ này? Việc của công ty nhiều quá hay sao?”
Tần Mạc không trả lời mà nghiêng người, ấn xuống điện thoại trên bàn làm việc của công ty: “Chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo, đưa tới ngay lập tức.”
“Vâng.”
Hiệu suất làm việc của Lương bí thư rất nhanh.
Tần Mạc tiếp nhận áo khoác trên tay hắn, ngón tay xoắn tay áo, thắt lại nút cố định mới thong thả nói: “Hắn Đào Z hẹn gặp mặt tôi.”
“Cái gì?”
Phanh một tiếng!
COCO và Mập Mạp đồng thời đứng dậy từ trên ghế.
Gặp mặt?
Bạn bè trong trò chơi trên mạng hẹn gặp mặt?!
Này... Chuyện này quá huyền huyễn đi!
“Có thể hay không là bẫy rập, gia hỏa này luôn luôn rất giảo hoạt!” COCO suy đoán.
Mập Mạp tán đồng*: “Tổng giám đốc Tần, chúng ta mang nhiều người đi theo. Lần này tuyệt đối sẽ không để hắn chạy thoát!”
* Khen ngợi và bày tỏ sự bằng lòng.
“Các cậu cảm thấy nếu đó là bẫy rập, tôi sẽ không phát hiện ra? Hay là muốn nói...” Tần Mạc bộ dáng không chút để ý, đáy mắt là một mảnh yêu lãnh: “Các cậu muốn nhắc nhở chuyện lần trước tôi bị chơi?”
COCO và Mập Mạp đồng thời cứng đờ, da đầu đều tê dại: “Không... Không phải...”
Huhu, hôm nay tổng giám đốc thật đáng sợ!
***
Bên kia, trường học đã bắt đầu tiết học cuối cùng trong ngày.
Trong tình huống bình thường, tất cả mọi người đều không có tâm tư học tập gì cả.
Mỗi người đều cúi đầu nhìn thời gian trên di động.
Phó Cửu cũng không ngoại lệ, rốt cuộc vẫn còn cuộc hẹn.
Giáo viên tiếng Anh cũng biết bọn họ không chịu nghe giảng, suy nghĩ vài vấn đề khôi phục lại không khí học tập, liền gọi Phó Cửu đứng dậy.
“What kind of girl do you like?” (Em thích kiểu con gái như thế nào?)
Trong ban D, người người đều biết vị trí thứ nhất đếm ngược từ dưới lên trên của kì thi mỗi năm luôn là hạng của Phó Cửu.
Hoàn toàn không biết gì về tiếng Anh.
Tuy rằng vấn đề này đối với một ít nữ sinh đều cảm thấy rất có hứng thú, nhưng cũng biết Phó Cửu khẳng định không trả lời được.
Tưởng Phi Dương ngồi bên cạnh Phó Cửu, bộ dáng trào phúng như đang xem kịch vui.
Tiết Dao Dao ngồi phía sau sốt ruột nhìn Phó Cửu, lấy cây bút chọc chọc lưng cô, viết trên tờ giấy một từ “beautiful”.
Chỉ cần Phó Cửu trả lời được một từ như vậy là có thể vượt qua thử thách này.
Nhưng nàng sợ Phó Cửu cũng không biết đọc từ này thế nào.
Giáo viên cũng đang nhìn nàng.
Phó Cửu cười, môi mỏng mở ra nói một đoạn tiếng Anh một cách lưu loát: “Cậu cho rằng tớ nghèo, không xinh đẹp liền không có tình cảm sao? Nếu thượng đế đã ban cho tớ mỹ mạo và tài phú, tớ sẽ không để cậu rời khỏi tớ, cũng giống như tớ không bao giờ rời khỏi cậu.”
Nguyên bản giọng của cô rất dễ nghe, hiện tại lại dùng cách phát âm của người bản xứ, chậm rãi nói ra những câu đó, tràn ngập hơi thở của nước ngoài.
Mọi người trong lớp học cơ hồ nghe đến say mê.
“Này, đây là...” Giáo viên tiếng Anh kích động: “Nguyên câu trong ‘Giản ái’!”
“Xem ra cô cũng rất thích quyển sách này. Ừm... Nữ chính trong bộ này chính là kiểu con gái mà em thích.” Phó Cửu còn đang cười, nháy mắt trái một cái với Tiết Dao Dao đang ngồi phía sau lưng cô.
Đẹp trai tà hoặc như vậy.
Các nữ sinh ngồi xung quanh thấy biểu tình này của Phó Cửu, nhịp tim nhảy lên xuống có chút rối loạn...