Beta: NM
“Em muốn là một người tĩnh lặng.” Phó Cửu không ngừng cố gắng ngụy trang: “Về nhà suy nghĩ tốt một chút ngày mai mở miệng thế nào với Mộng Nhiên, dù sao người mở lời trước là em. “
Những lời này mới vừa ra khỏi miệng.
Nhiệt độ không khí trong phòng liền xuống thấp.
Tần Mạc không nói lời nào.
Thời điểm Phó Cửu cho rằng đã được đồng ý, định xoay người muốn đi.
Tần Mạc lại vươn tay tới, đặt trên khung cửa, vừa vặn chặn đường đi của Phó Cửu.
Cứ như vậy cúi đầu ghé sát mặt cô, luồng hơi thở ấm áp một lần nữa dừng ở bên tai Phó Cửu, có một loại tê dại không nói nên lời.
“ Anh nói rồi, hôm nay rất mệt.” Tần Mạc dừng một chút, ngữ khí mang theo một tia cảm xúc không rõ: “Có khó chịu như vậy sao?”
Phó Cửu đương nhiên yếu thế hơn: “Cũng có một chút.”
“Vậy uống chút rượu.” Tần Mạc đem thiếu niên túm trở về: “Anh bồi em.”
Phó Cửu cảm thấy mình lại đi một nước cờ không tốt.
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới đại thần sẽ ở lúc này nhớ tới anh là anh trai cô.
Tóm lại, chuyến này không đi được rồi.
Hai người mở một chai rượu vang đỏ.
Phó Cửu uống cũng không nhiều.
Quan trọng nhất là muốn thanh tỉnh.
Quả thật, nơi này đúng là chỉ có một gian phòng.
Đại thần không cho cô cơ hội mở miệng nói muốn ngủ sô pha, ánh mắt nhàn nhạt: “Không dám ngủ cùng anh? Là sợ hãi cái gì?”
“Anh Mạc, sao em lại cảm thấy anh muốn trông chừng em cả 24 giờ thế.” Phó Cửu không ngu ngốc, đại thần có cái dạng này, không phải là không có nguyên nhân.
Tần Mạc nghiêng đầu, châm một điếu thuốc, sau đó mở điện thoại ra, ném cho người trước mắt.
Phó Cửu nhìn tin tức trên điện thoại, đột nhiên hai tròng mắt chấn động.
Không nhiều không ít, chỉ có một hàng chữ.
“ 8 giờ buổi sáng ngày mai, Z sẽ hành động.”
Phó Cửu nhướng mày, đại thần vẫn không hoàn toàn tiêu trừ hoài nghi đối với cô.
“Đêm nay ở nơi này.” Tần Mạc ngước mắt: “Về sau sẽ không trông chừng em cả 24 giờ nữa.”
Phó Cửu cười nhạt: “ Tốt quá, vì tự do sau này.”
Đây chính xác là một cơ hội để mình hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi.
Bất quá, người giả mạo cô, rốt cuộc muốn làm gì??
Phó Cửu càng biết rõ đại thần sẽ không nói.
Anh cho cô xem tin nhắn này…
Tuy ngủ cùng phòng, lại cùng giường nhưng lại không giống với trước kia.
Thời điểm đèn tắt đi, căn phòng rơi vào bóng đêm tĩnh lặng.
Phó Cửu vẫn có thể thông qua ánh trăng nhàn nhạt thấy mờ mờ xung quanh.
Mặc dù là nằm cùng với anh, Phó Cửu vẫn ngủ không được.
Nói như thế nào đây.
Quá thân cũng không quá thân có chút khác nhau.
Phó Cửu cảm giác hơi thở quen thuộc tới gần, trong đầu liền sẽ hiện ra cảnh tượng người đàn ông hôn môi cô, cánh môi đặt lên cánh môi cô.
Hôn rất sâu, như muốn đem cô nhập vào thân thể.
Nghĩ như vậy, liền khó tránh khỏi sẽ muốn lui về phía sau.
Trên môi nguyên bản còn chưa được tốt, đầu lưỡi lướt qua gian, là có thể chạm đến miệng vết thương.
Có chút ngứa.
Phó Cửu nghĩ nghĩa, lại xê dịch về phía sau.
Đột nhiên ánh đèn sáng ngời.
Một bóng dáng cao lớn lật qua, bao phủ trên đỉnh đầu Phó Cửu, cái loại áp bách nguy hiểm lại tới nữa rồi.
Hô hấp của đại thần ở phía trên người cô, nhàn nhạt phả xuống.
Lần đầu tiên Phó Cửu có một loại cảm giác choáng váng không nói nên lời.
Thời điểm đại thần nhìn cô, nhìn gần như vậy, tầm mắt thẳng tắp nhìn vào nhau.
Phó Cửu không thể không nhìn trực diện.
Tần Mạc cúi đầu, nguyên bản nhận thấy người thiếu niên vẫn luôn tránh anh, con ngươi lạnh lùng, lại dừng ở trên môi thiếu niên, khóe miệng câu lên: “Rất ngứa? Hay là lại nghĩ tới cái gì?”