“Thiếu gia, cậu đợi một chút!” Lão tài xế họ Vương còn đang ăn bánh quẩy: “Hiện tại tôi liền khởi động xe đưa cậu đến trường.”
Dường như hôm nay thiếu gia dậy sớm hơn so với ngày hôm qua?
“Không cần, tôi dùng nó đi học.” Phó Cửu đứng trước cửa chỉ chỉ ván trượt dưới chân.
Tài xế Vương a một tiếng: “Không ngồi xe?”
“Không ngồi. Về sau chú Vương cũng không cần đứng đợi ở bên ngoài. Thu đến trời sẽ càng ngày càng lạnh, chú đã lớn tuổi, con tự mình đi là được.”
Thời điểm nói những lời này, bóng dáng của Phó Cửu đã biến mất, chỉ để lại từng trận dư âm vang bên tai.
Tài xế Vương ngây người tại chỗ.
Thiếu gia đây là... Đang quan tâm hắn?
Chuyện hoang đường Phó Cửu làm trước kia ông rất rõ ràng.
Ông vốn tưởng rằng thiếu gia chỉ muốn kiếm ít tiền từ phu nhân nên trong khoảng thời gian này mới có thể biểu hiện hiểu chuyện như vậy ra ngoài.
Không nghĩ tới thiếu gia thật sự thay đổi.
Trở thành người như vậy làm ông cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tám giờ là thời điểm cửa trường học có nhiều người nhất.
Trước trường đầy đủ các loại kiểu dáng siêu xe.
Chuyện này đối với trường cao trung Giang Thành cũng không có gì kỳ quái.
Bởi vì phần lớn học sinh ở nơi này đều là con nhà giàu đăng kí vào. Hơn nữa ở tuổi này thích đua đòi rất bình thường, cho nên đều để tài xế trong nhà đưa đón.
Trong khe hở của từng hàng siêu xe, một bóng người thon dài xinh đẹp lướt qua!
Mơ hồ chỉ thấy tóc màu bạc bắt mắt lay động.
Đó là Phó Cửu, chân trái cô cố định trên ván trượt, trên đầu còn đeo tai nghe màu đen, do động tác uốn gối của cô mà đồng phục bị gió thổi tung, lộ ra một đoạn eo trắng nõn, đường cong xinh đẹp khiến cho không ít nữ sinh có ý nghĩ lấy di động ra chụp lại vài tấm hình.
“Lúc hắn tiếp thu phỏng vấn vào ngày hôm qua, tớ cảm thấy hắn rất ngầu! Hiện tại nhìn hắn lướt ván trượt càng thêm ngầu!”
“Làm sao bây giờ, tớ muốn thay đổi người yêu, Phó Cửu, Phó Cửu...”
Như là nghe được lời nói của các nữ sinh, Phó Cửu ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng câu lên một chút.
Trong nháy mắt, rất nhiều thiếu nữ bị trúng chiêu...
Sau khi trải qua sự kiện lần này, mọi người đều có đổi mới đối với Phó Cửu.
Đặc biệt là vị bạn học có điều kiện gia đình không quá tốt kia, Tiết Dao Dao.
Hôm nay cũng là ngày nàng chính thức trở lại trường, chủ động yêu cầu học chung ban với Phó Cửu.
Lúc này lại thấy Phó Cửu đi vào lớp học, lập tức đưa bánh bao trong tay: “Đây là do chính tay mẹ tớ làm. Bà, bà bảo tớ thay bà cảm ơn cậu.”
Bởi vì động tác này của Tiết Dao Dao, toàn bộ bạn học chung ban đều nhìn về phía Phó Cửu bên này, vang lên một trận nghị luận.
“Khẳng định Phó Cửu sẽ không ăn bánh bao của cậu ta. Ăn đồ vật không sạch sẽ rồi bị tiêu chảy, lúc đó biết làm sao giờ?”
“Ai nói không phải vậy. Này, không phải là cậu ta coi trọng Phó Cửu rồi?”
“Trời ạ, cậu ta cũng không chịu soi gương nhìn xem dáng người của mình kia. Một con heo béo còn dám mơ tưởng đến Phó Cửu?”
Tiết Dao nghe những lời này, không cam lòng cắn cắn môi. Nàng chỉ là muốn cảm hơn hắn, không có muốn làm hắn rước thêm nhiều phiền toái.
Lại xém quên bản thân mình là một cái chê cười. Nghĩ vậy, Tiết Dao Dao liền muốn thu tay lại.
Chỉ là nàng không nghĩ tới thiếu niên kia tháo tai nghe xuống, đột nhiên cúi người, cắn một miếng bánh bao trên tay nàng: “Ừm, ăn rất ngon, vừa vặn tớ cũng chưa ăn sáng, cảm ơn.”
Giọng nói vừa vang lên kia còn mang theo chút lười biếng, đẹp đẽ quý giá. Hơn nữa lúc hắn cười phảng phất như có thể hòa tan tuyết đầu mùa.
Không chỉ riêng Tiết Dao Dao, ngay cả trong lòng các nữ sinh xinh đẹp trong lớp học đều không tránh khỏi con nai chạy thẳng... (Kiểu như bị phải lòng ý.)