Mục lục
Đế thiếu sủng trong lòng: nam thần quốc dân là nữ sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Betaer:big_smile:ung Ân cuồng ***

Phong Dật đứng ngay bên cạnh nhìn mà lòng đau như cắt.

Lâm Phong cũng cảm thấy rằng đội trưởng của bọn họ cùng Kính Nhi rất giống nhau

Chờ một chút, anh có nên nhắc nhở đội trưởng không nhỉ,điện thoại di động đó là của anh, anh mới mua.

Chỉ là … không đợi đến lúc Lâm Phong mở miệng. Tần Mạc đã nâng mắt lên nhìn, tiếng nói lãnh đạm:”Các người rảnh rỗi quá nhỉ?, rảnh đến mức từ phòng huấn luyện tới đây để thảo luận chuyện thiên hạ?Hay là,muốn tăng thêm thời gian huấn luyện?”

Lâm Phong:….. Đây rõ ràng là nằm không cũng bị trúng đạn a~

“ Phong phó tổng!”Ngón tay của Tần Mạc lướt qua đống ảnh kia,đáy mắt thâm sâu:”Bảo người này tới đây ngay! “

Phong Dật ho khụ một tiếng:”Hiện tại phải gọi sao!?Cậu đừng đùa chứ!Vừa mới tỏ tình xong,Chắc là hắn đang cùng nữ sinh kia vui vẻ bên nhau,nếu bây giờ gọi hắn nhỡ lại nghe thấy được thanh âm của nữ sinh kia thì phải làm sao?

Tần Mạc không nói gì, nhướng mày nhìn thoáng qua anh.

Phong Dật không rét mà run,lập tức gọi điện thoại cho Phó Cửu

Tại Mỗ Cục lâu

Phó Cửu một thân mang cơm hộp, kéo thấp vành nón của mình,đang chuẩn bị đi theo Lưu Minh về phía trước. Đột nhiên di động trong túi vang lên.Lúc đầu muốn đẩy cửa ra, nhưng vừa nghe thấy tiếng động liền lập tức quay đầu qua nhìn, đôi mắt rơi xuống túi cơm hộp của Phó Cửu, mày nhíu lại.

Phó Cửu biết trong tình huống này,nếu không tiếp điện thoại sẽ mất tự nhiên, vậy nên cô dùng một tay nhận lấy bao nilon,tay khác lấy điện thoại di động ra đặt ở bên tai: “Tầng lớn Tần thị đúng không, chờ đơn này xong tôi lập tức qua đó.”

Lưu Minh không rảnh rỗi đi nghe một tên giao cơm hộp nói chuyện điện thoại,nói đúng ra hành động này của đối phương làm hắn yên tâm đẩy cửa ra,nói cách khác,hắn nghĩ người này cố tình theo dõi hắn

Theo Lưu Minh tiến vào Phó Cửu lập tức treo điện thoại.

Vẻ mặt của Phong Dật ở bên kia đang rất ngốc.

Cái gì? Chờ đơn này xong rồi lập tức qua đây?

Tần Mạc nhìn qua sắc mặt của Phong Dật,cất giọng nói “ Đưa điện thoại đây.”

Phong Dật nghe thấy bên kia đang vội vàng, lại ho khụ một tiếng: “Bên kia tắt điện thoại rồi,hẳn là đang rất vội! ”

“Vội?? ” Tần Mạc cười lạnh:”Vội vàng hẹn hò?”

Lâm Phong không nhìn ra biểu hiện khác lạ của Tần Mạc, ở bên cạnh còn châm dầu vào lửa:”Có khả năng là vậy!”

Tức khắc căn phòng huấn luyện lạnh xuống mấy độ

Toàn thân Tần Mạc giống như là bị tuyết trắng bao trùm bên ngoài, muốn sống chớ lại gần

Mà lúc này Phó Cửu lại gặp phiền toái lớn

“Cậu!,nói cậu đó ”Một cô gái khoảng 30 tuổi đi giày cao gót bước tới “Nơi này không có người cần cơm hộp,người không liên quan không được tiến vào, cậu đi lên đây làm gì?”

Phó Cửu ngẩng đầu,a một tiếng, tiếp theo đó sờ gáy “Tôi…tôi nhớ lầm,là tầng trệt! “

Cô gái kia vừa thấy biểu tình trên khuôn mặt Phó Cửu liền dừng lại, sao lại có một tiểu soái ca cơm hộp như vậy, quả là hiếm thấy.

Phó Cửu vội vàng khom lưng xin lỗi “Thật sự xin lỗi cô,hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, đối với bên này cũng không rõ,đi tới đi lui liền lẫn lộn!.”

“ Không sao,không sao!.” Cô gái kia cũng không phải cố tình gây khó dễ cho người khác, còn là một tiểu soái ca như vậy,ai lại có thể nỡ mắng:“Lần sau chú ý là được,mau đi xuống đi! “

“Vâng vâng vâng.” Phó Cửu một bên gật đầu, một bên hướng đến thang máy đi tới, còn không quên khuyến mãi cho cô gái kia một nụ cười.

Cô gái nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại,miệng lầm ba lầm bầm:”Chết rồi, quên chụp ảnh,loại này tuyệt đối là soái ca cơm hộp!Nhưng dù sao tuy mình với cậu ta cũng không có quan hệ gì, mình cũng là quản lí nơi này,lần sau chụp ảnh lại cũng được!”

Nhưng mà … cô lại không biết, sẽ không còn lần sau …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK