Nếu để đại thần biết cô có rất nhiều chuyện gạt hắn, kết cục kia khẳng định sẽ không tốt.
Tần Mạc thông minh, Phó Cửu đã thỉnh giáo qua.
Cô đã sớm nói qua, cô không muốn cùng người này làm địch.
Chỉ là vì không làm địch, hiện tại xem ra, về sau đều phải nhìn ý tứ của đại thần.
Phó Cửu cũng từng nghĩ tới đem chuyện mình là nữ sinh nói cho Tần Mạc biết.
Nhưng lúc ở Đông Kinh, làm cô nhớ lại rằng đại thần chính là kẻ bí ẩn có thể vây chặn được cô lúc trước.
Phó Cửu bỏ cái ý nghĩ này.
Huống chi……
Phó Cửu mắt nhíu lại.
Đại thần hình nhưu không có thiện cảm gì đối nữ sinh.
Một khi đại thần đã biết cô là nữ sinh, cũng không bài trừ chuyện hắn sẽ liên tưởng đến thao tác của bản thân có chỗ nào đó trùng hợp với Z.
Vậy thì cô sẽ nguy hiểm ngay.
Không thể rơi áo lót.
Phải mặc vào.
Trừ khi đã giải quyết xong mọi chuyện, rời khỏi nơi này thì mới được.
Ánh mắt của Tần Mạc quét qua thiếu niên vừa chợt yên tĩnh kia, hơi nghiêng đầu, khóe miệng hào sảng chợt hé ra: “Thế nào rồi, còn chưa chịu nói hả, học bá trèo tường?”
Bốn chữ cuối cùng này…… Phó Cửu nâng mắt lên, nhìn thật đẹp: “Mạc ca, thương lượng chuyện này chút.”
Tần Mạc lườm một cái: “Cái gì? “
“Có thể lúc nào cũng gọi em là học bá được không……” Hơn nữa hai chữ trèo tường, sự ác độc trong lời nói lộ ra quá rõ, đừng nên cho rằng cô không nghe ra được.
Tần Mạc nhìn bộ dạng gầy gò của thiếu niên kia, hơi cong môi cười, sau đó đưa tay đến búng một cái vào trán của cậu, cười thật tươi trả lời đối phương bằng hai chữ: "Không thể".
Khóe môi Phó Cửu hơi rụt lại... Còn có đạo lý hay không nữa đây, người anh như thế này thì bảo cô phải làm em trai thế nào chứ?
Tần Mạc quả thật là rất thích nhìn biểu tình suy sụp của gia hỏa này, bởi vì hắn hiểu bộ dáng ngây ngô tinh khiết cảu thiếu niên này, chỉ có hắn có thể nhìn thấy, còn những nữ sinh kia……
Hai mắt của Tần Mạc hơi híp lại, sau chuyện chiến đội Tạp Lị lần này...
Về sao có người tiếp cận thiếu niên này, hắn phải điều tra cẩn thận.
Đã là em trai của hắn, đương nhiên hắn phải bảo vệ tốt.
Nữ nhân, tâm tư quá nhiều.
Trước kia Tần Mạc cũng không cảm thấy như vậy.
Cũng không rõ có phải anh trai có em trai đều là bộ dáng này.
Chỉ là có một điểm tương thông nhau
Đó chính là mỗi người làm anh trai đều không hi vọng người có dụng ý gì đó mà tiếp cận em trai mình.
Tần Mạc cũng giống vậy.
Bất quá hắn đối với thiếu niên trước mắt này biết rõ.
Gia hỏa này bản lĩnh gây tai họa hay là trêu chọc người đều là số một.
Vì thế cứ giữ tư thế đó, rồi lầm bầm bổ sung một câu: “Đã lấy anh ra làm tấm chắn, vậy thì cũng phải trả chút thù lao chứ.”
“Anh Mạc, chúng ta là anh em, nói thù lao làm gì để mất cảm tình.” Phó Cửu nhấc cánh tay lên, người cũng theo đó mà góp đủ
Tần Mạc vẫn như cũ ngồi ổn định ở đấy, hơi nhướng mày lên, nâng cằm của thiếu niên: “Để móng vuốt của em xuống, dám thổi khí ở tai anh, anh hiện tại liền nói cho dì biết, mưu kế ở đại hội cổ đông là ai nghĩ tới.”
Không tốt, thật sự không tốt.
Đại thần tiến hóa quá nhanh.
Trước kia ánh mắt của đại thần nhìn cô rõ ràng giống như đang nhìn một bao rác.
Cô chỉ cần tiếp cận hắn, hắn đã nghĩ muốn đem mình đóng gói ném ra xa.
Làm sao mà hiện tại lại miễn dịch rồi.
Thanh âm Phó Cửu ở bên tai Tần Mạc khẽ lẩm bẩm.
Tần Mạc cũng không có đem thiếu niên đẩy ra, tùy ý để cho đối phương khoác lên vai hắn.
Mùi hương trên người thiếu niên quanh quẩn nơi chóp mũi hắn, lại còn hơi thở ấm áp ngập ngượng kia nữa, tựa như một chiếc lông chim mêm mại êm ái lướt qua vành tai của hắn.