Ánh đèn tập trung lại!
Toàn bộ người xem trên đài đều đứng lên, đôi mắt nhìn vào sân nhà!
12 chiến đội vào bàn.
Bốn người là một chiến đội.
Tổng cộng có 48 người.
Nơi đó đều có nam lẫn nữ.
Trong tình huống bình thường nữ đều rất trẻ, tuổi bình quân đều là sinh năm 92.
Hơn nữa trong trò chơi nhân vật càng bưu hãn, trong tình huống bình thường đều là cái em gái diện mạo điềm đạm dễ thương, đây là tạo tinh thần đoàn đội tránh cho việc tương phản lẫn nhau.
Thành thật mà nói, ngày thường có các em gái lên sân khấu thì anh mắt các đại gia đều nhìn đến đầu tiên.
Nhưng hôm nay!
Tầm mắt bọn họ toàn bộ đều không tự chủ được hướng tới trên người một thiếu niên mái tóc bạc.
Người xem bên trong cũng có nữ sinh, chỉ liếc mắt một cái liền muốn đổ!
“Người kia là ai! Đẹp trai quá!”
“Không biết a, trước nay chưa từng gặp qua! Người đẹp trai như vậy cư nhiên không có lên phát sóng trực tiếp? Thật không khoa học!
“Chiến đội của bọn họ đâu? Xem quần áo có nhận biết được hay không?”
“Hoàn toàn chưa thấy qua nha!”
Không chỉ người xem nữ, ngay cả đạo diễn đều nhịn không được nhận xét thiếu niên một lượt.
Không phải vì cái gì khác đơn giản là vì cái câu môi cười gian đầy ta nịnh kia của hắn!
“Cho người nay lên màn ảnh nhiều một chút! Đứa nhỏ này nếu đánh không tồi tuyệt đối có thể nổi tiếng!”
Người ở hậu trường bắt đầu thao tác.
Phó Cửu ngoài miệng ngậm kẹo que, một tay bỏ vào túi quần, mang theo chiến đội đi tới chỗ báo danh.
Toàn bộ hành trình thi đấu đều phát sóng trực tiếp, sẽ đem cho trời truyền cho những người mê << anh hùng>> trên khắp cả nước xem.
Hạ Hồng Hoa cùng Trần Hiểu Đông là làm người đại diện đi theo, nhưng mà hai người thực không quá yên tâm.
Sợ Phó Cửu không tiếp thu được thất bại, trước khi Phó Cửu lên sân khấu còn nói qua: “Cửu Cửu a, trận thi đấu này chúng ta coi như là tới chơi, quan trọng là tham dự, thắng thua cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là con có thể vui vẻ.”
Phương thức an ủi người khác của Trần Hiểu Đông rất bất đồng với người thường: “Thiếu gia, dù sao hiện tại Tần thiếu đã bắt đầu tiếp thu ậu, liền tính cậu không si mê trò chơi như vậy cũng không có quan hệ, cậu yên tâm, mặc kệ cậu thắng hay thua, chuyện cậu tham gia thi đấu vì Tần thiếu tôi tuyệt đối sẽ không nói với phu nhân.”
Phó Cửu lúc ấy chỉ liếc hắn một cái, tay trái giơ lên câu cổ hắn: “Thua? Thiếu gia nhà người lúc trước hay bây giờ đều sẽ không thu, hiểu không?”
Hạ Hồng Hoa cùng Trần Hiểu Đông cũng không nói gì nữa.
Trong lòng chỉ cho là Phó Cửu chỉ muốn đi chơi, những đối viên đó bọn họ cũng gặp qua, một người vừa thấy mặt liền đỏ, một người khác thì ngậm một điếu thuốc lá mặt cũng đỏ, chỉ có một nữ sinh duy nhất làm cho người ta thích.
Chỉ là bốn người vậy.... Thật sự rõ ràng ý nghĩa của thi đấu điện cạnh sao?
Hơn nữa, Hắc Đào Z xác định là sẽ không xuất hiện.
Hạ Hồng Hoa lại hướng đường đi vào nhìn thoáng qua, cuối cùng đem ánh mắt đặt vào thiếu niên vừa bước ra liền thu hút ánh mắt của mọi người.
Tuy rằng biết bọn họ là tới đùa giỡn, nhưng Hạ Hồng Hoa vẫn nhịn không được nắm chặt đôi tay, âm thầm nói một câu: “Cửu Cửu, cố lên.”
Hy vọng con trai có thể thắng, cho dù chỉ thắng một trận cũng làm cho bọn họ tới đây không tiếc nuối gì.
Phó Cửu thật ra không có cảm giác gì, khóe miệng cô mang theo ý cười, khoác chiến phục đối mặt với đối thú, bộ dáng thực làm người ta dễ dàng nghĩ tới bốn chữ quân lâm thiên hạ, trách không được trong trường học sẽ có người cảm thấy cô như là Thái tử thời xưa....