“Hai ngày trước Hoàng đột nhận được một vụ án vô cùng quan trọng, vụ án loại này trong nước rất ít xảy ra, lần nào gây án, đối phương cũng sẽ báo trước cho dân mạng cả…
Báo trước?
Tần Mạc nghe thấy thế, đôi mày hơi nhướng lên.
Nhưng, Vu Chân cũng không biết, có một thiếu niên đang ngồi chơi trò chơi ở bên kia, ngón tay cũng hơi thoáng dừng.
Vu Chân đưa ánh mắt chăm chú nhìn Tần Mạc: “Một tháng trước, người này lần đầu tiên hành động, hắn công bố một hành vi phạm tội của một người ở trên mạng, rất nhanh, đến rạng sáng, người này đã từ mái nhà ngã xuống, cảnh sát phán đoán là tự sát, bởi vì chứng cứ không đủ. Không chỉ như thế, địa chỉ IP đăng bài kia cũng chỉ là một địa chỉ IP ảo mà thôi, không ai có thể tra ra được địa chỉ cụ thể của hắn. Nhưng những điều này đều không quan trọng, quan trọng là tấm ảnh này.”
Vu Chân một bên nói, một bên đưa tấm ảnh cho Tần Mạc xem: “Bên trên chỉ có một câu nói, đó là ‘Ta đã trở về rồi’, ký tên Z.”
Thoáng chốc này.
Không ai hay biết.
Rằng khi nghe được câu nói đó, đôi mắt của thiếu niên đằng kia chợt hơi rụt lại.
Phó Cửu thậm chí quên điều khiển nhân vật trên màn hình.
Ta đã trở về rồi, ký tên Z?
Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, rằng những chữ này không phải do Z viết.
Bởi vì cô chính là Z.
Một tháng trước, cô còn đang bận xử lý chuyện Phó gia.
Làm sao có khả năng đi gây án chứ.
Như vậy thì xảy ra vấn đề rồi.
Rốt cuộc, là ai đang giả mạo cô chứ?
Nói là giả mạo, không hề khuếch đại một chút nào.
Đầu tiên là phương pháp gây án giống hệt như cô.
Tiếp theo, là lời nhắn này…
Phó Cửu nhướng mày lên, kẻ này đang định làm gì đây…
“A!” An Ảnh Hậu khẽ gọi một tiếng: “Cửu, sao không về trụ, cứ đứng bên ngoài bị đánh, chết rồi kìa.”
Câu nói này…
Chẳng những khiến Phó Cửu hồi phục tinh thần.
Mà còn khiến Tần Mạc nhìn qua bên này nữa.
Rất nhanh.
Tần Mạc đã đi tới, nhìn xuống màn hình di động của thiếu niên này, hỏi với giọng rất nhạt, thậm chí là có phần thờ ơ: “Vừa rồi cậu đang nghĩ gì thế?”
Với tốc độ tay của tên này, chỉ chơi một trò chơi 5 vs 5 bình thường sao lại chết được?
Ngay cả giải thi đấu chuyên nghiệp cũng chưa từng thấy hắn chết lần nào mà?
Phó Cửu biết nếu mình không tìm ra được một lý do nào thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Thế nên cô đứng lên, nghiêng đầu, ghé sát miệng tới tai Tần Mạc, nói với vẻ thần bí: “Anh Mạc, người bạn cảnh sát này của anh sẽ không nhận ra người khiêu vũ lúc tối với anh là em chứ?”
Một hương vị dễ ngửi từ tên người thiếu nên này lan đến, mà lại là ở nơi mẫn cảm này nữa…
Ánh mắt Tần Mạc xạm đi, bèn đưa tay ra chỉnh lại người tên kia cho thẳng thớm, sau đó nhướng mày lên: “Điều cậu đang lo lắng là cái này?”
“Ừm, là ai cũng phải lo mà.” Phó Cửu cười nhẹ: “Thật không ngờ được, một người xinh đẹp như vậy mà lại là một cảnh sát.”
Cũng không biết là cố ý hau không, mà Tần Mạc hơi ép người lại gần, giọng trở nên rất trầm: “Hình như cậu rất có ác cảm với cảnh sát.”
“Đúng là rất có ác cảm.” Điều này, Phó Cửu chắc chắn nói thật, dù sao thì đại thần đã nhận ra được rồi, nếu cô còn giấu thì sẽ càng bị xem là có vấn đề hơn.
Tần Mạc nhìn lại tên này, sau đó thẳng người lại, chọc tay vào trong túi quần: “Yên tâm, cô ấy sẽ không biết người tối qua là cậu.”
“Vậy thì tốt.” Phó Cửu hơi nháy mắt: “Vậy hai người tiếp tục thân thiết đi, tôi đi đánh anh hùng với dì.”
Nghe vậy, trong đôi mắt hơi đượm chút lo lắng của Tần Mạc chợt lạnh xuống…