Không khí bốn phía giống như bị đông lạnh, người phục vụ cũng không dám nhìn anh.
Tần thiếu quyền khuynh ba tỉnh thật sự không phải dễ chọc như vậy... Bọn họ cũng mong nhị thiếu gia có thể im lặng không cần nói thêm cái gì nữa, nếu không ngay cả đại thiếu gia cũng không cứu cậu ấy được...
Phong Thượng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, đầu cúi xuống cũng muốn đụng mặt đất. Xưng hô Cửu Cửu không tốt sao... Vì cái gì mà cặp mắt của Tần thiếu còn lạnh hơn so với lúc mới vừa tới?
Thật ra Phó Cửu cũng không biết có vấn đề ở chỗ nào. Nếu cô là anh, muốn đi gặp bạn bè sau giờ làm việc mệt mỏi cuối cùng phát hiện người ta không còn đó nữa, tâm tình cũng sẽ không quá tốt.
Thực tế Tần đại thần rất coi trọng cô, nếu không sau khi họp xong cũng sẽ không lập tức tới câu lạc bộ tìm cô.
Tần đại thần hoàn toàn có thể bảo bí thư của mình đi một chuyến, không cần tự mình đi...
Nghĩ đến đây, Phó Cửu buông đũa gỗ xuống, nâng mắt lên nhìn Tần Mạc, thở dài một hơi: "Anh chưa đưa cho tôi thư giới thiệu, giám đốc kia lại nói chuyện quá khó nghe nên tôi bắt buộc phải đi."
Tần Mạc nghe giọng nói hơi trầm thấp của thiếu niên, băng hàn ở đáy mắt cũng dần dần biến mất.
Xác thật anh đã quên đưa thư giới thiệu cho gia hỏa này. Ban đầu cứ cho rằng có Phong Dật ở đó sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nghĩ tới đây, Tần Mạc nhìn thoáng qua thiếu niên đang cúi đầu lấy đũa gỗ, một cổ cảm giác đầy tội ác kỳ diệu nảy ra trong lòng.
"Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại. Mau ngồi xuống ăn lẩu." Phó Cửu túm lấy cánh tay của Tần Mạc. Đại thần tới khẳng định có thể nhiều thêm mấy mâm thịt!
Tần Mạc không dự đoán được thiếu niên bỗng nhiên sẽ có động tác như vậy. Anh vẫn chưa có phản ứng đã bị cô kéo xuống ngồi trên ghế, bả vai còn dựa rất gần nhau. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gần đến mức chỉ cần anh nghiêng đầu sang có thể thấy rõ lông tơ thật nhỏ trên má trắng nõn của thiếu niên. Thân cận như vậy làm anh có chút không được tự nhiên. Anh cau mày ngồi thẳng lưng, lạnh lùng trong giọng nói phai nhạt dần: "Chuyện giám đốc Lý tôi đã xử lý giúp cậu. Cơm nước xong cậu theo tôi về Tần thị."
"Đại thần, chúng ta là anh em." Phó Cửu cũng không ngẩng đầu lên, tay vớt được miếng thịt bò non, trên mặt mang theo tà nịnh cười nhạt: "Tôi cũng là một người sĩ diện. Anh nghĩ xem, nếu anh bị người nhục nhã như vậy, nói trở về sẽ trở về?"
Sau khi Tần Mạc nghe được hai từ nhục nhã, ngón tay dừng một chút. Xác thật anh không suy xét đến điểm này.
Lại nhìn thiếu niên gắp thịt bò cho mình, Tần Mạc càng nhíu chặt lông mày. Khi nào anh lại suy nghĩ giúp người khác, chẳng lẽ bởi vì biểu tình hiện tại của thiếu niên nhìn qua tương đối thuận mắt?
Hay bởi vì hai chữ bạn bè kia?
Anh vẫn chưa quên vừa rồi mình hận không thể dùng thêm lực bóp chết gia hỏa này.
Cũng nhớ ra anh luôn kiên nhẫn với những khiêu chiến của cậu ta.
Nhưng mà, nói đi nói lại thì chuyện này đúng thật là bên anh xảy ra vấn đề...
Phong Thượng ngồi một bên lại đứng ngồi không yên, đôi mắt liên tục quan sát biểu tình của Tần Mạc, thấy ánh mắt của anh lạnh băng nhìn chằm chằm Phó Cửu. Chẳng lẽ anh ấy hận thần tượng đến nghiến răng nghiến lợi nên đang suy nghĩ biện pháp giết cậu ấy sao?
Không được, cậu cần thiết cứu vớt thần tượng của cậu!
Đứa trẻ ngoan Phong Thượng hít sâu một hơi, da đầu căng chặt vừa muốn mở miệng liền thấy môi mỏng của người đàn ông ngồi đối diện với cậu câu lên một chút, giống như không còn lạnh lẽo: "Chuyện Phong nhị thiếu đi tham gia thi đấu điều động nội bộ của Tần thị, người trong nhà có biết hay không?"