Mục lục
Đế thiếu sủng trong lòng: nam thần quốc dân là nữ sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Hi Minh thật ra là một đứa trẻ trầm ổn. Nghe giám đốc Lý kia nói xong cũng không có biểu hiện mừng như điên. Một học sinh cao trung như cậu ấy có thể bình tĩnh như vậy xác thật không tồi.

Đỗ Trạch lại cười một trận, chẳng qua là muốn làm cho tên bại gia tử kia cũng nghe được tin tức này.

Xem rốt cuộc cậu ta kém Phó thiếu ở chỗ nào!

Tốt nhất là cậu ta tức giận nháo với bọn họ ở trong tiệm, sau đó lại đem chuyện này nói với Hạ Hồng Hoa.

Công ty của Hạ Hồng Hoa cũng không cần bọn họ tốn công, bị phá sản không thể nghi ngờ!

Kế hoạch của Đỗ Trạch rất tốt nhưng hắn lại không thể nghĩ đến chính là sau khi Phó Cửu nghe bọn họ nói xong, một chút ý tứ tức giận đều không có. Ngược lại tự nhiên cầm lấy một con chuột hỏi nhân viên: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Bộ dáng kia không chút để ý, căn bản giống như là không để bọn họ vào mắt!

Đỗ Trạch nhíu mày, rất nhanh lại mở miệng: “Hiện tại người không hiểu về máy tính cũng có thể đi theo tới trộn lẫn với những người trong tiệm. Về sau cửa hàng này nên làm thẻ VIP gì đó, quy định người nào được vào, người nào không được vào.”

Đối với chuyện của nhà họ Phó, giám đốc Lý cũng biết được một chút, nhìn lướt qua Phó Cửu đứng bên kia: “Giám đốc Đỗ, người như chúng ta đi quản nhân vật nhỏ như vậy làm gì. Thích đốt tiền thì khiến cho cậu ta đốt, giá một bộ thiết bị này cũng không dễ dàng mua được.”

Đỗ Trạch nghĩ lại cũng thấy đúng. Hiện tại của cải của Hạ Hồng Hoa còn chưa đủ để tên bại gia tử này phá hết. Cứ mua đi, mua càng nhiều càng tốt!

Nhưng có ai biết Phó Hi Minh cũng coi trọng con chuột Phó Cửu cầm trong tay: “Tôi cũng muốn mua nó.”

Đỗ Trạch há miệng thở dốc, chưa nói cái gì.

Khóe môi Phó Cửu nhếch lên, tà nịnh như vậy khiến cho nhân viên nhìn thấy đều đỏ mặt.

“Thật sự ngượng ngùng.” Giám đốc cửa hàng nghe được tiếng vang đã đi tới: “Loại con chuột này giống với của đại thần, trong tiệm chỉ còn một cái này.”

Chỉ còn một cái?

Sẽ thuộc về ai?

Nữ nhân viên cảm thấy nên bán cho mỹ thiếu niên tóc bạc này, dù sao cậu ấy cũng là người đầu tiên cầm nó.

Nhưng Đỗ Trạch càng muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của người khác: “Nếu là thứ tốt vậy ai trả nhiều tiền thì được mua nó mới đúng.”

“Này...” Sắc mặt của giám đốc cửa hàng có chút khó xử. Nói thật làm một người thương nhân, đương nhiên hắn muốn kiếm được thật nhiều tiền.

Nhưng... Kiểu buôn bán như vậy cũng không có đạo lý lắm. Về sau sẽ không có người tới tiệm của bọn họ mua đồ nữa!

Hắn vừa định mở miệng thì thấy bên ngoài cửa hàng có một nhóm mặc đồng phục chiến đội đang đi tới. Trong đó có một tên cao khoảng một mét tám, diện mạo rất hấp dẫn người khác, vừa nhìn liền biết gia cảnh không tồi. Hắn đặt một tay lên trên vai Phó Hi Minh, thấp giọng hỏi: “Gỗ dầu, đang làm gì vậy?”

“Mua con chuột, thế nhưng lại có người tranh giành với tôi.” Phó Hi Minh vừa nói vừa nhìn thoáng qua Phó Cửu đứng một bên: “Cậu nói xem có phải rất không có ý tứ đúng không?”

Người nọ cười một tiếng, trong giọng có chút tà khí: “Tên anh hai ngu xuẩn kia của cậu cũng dám đoạt đồ cùng cậu? Lão Viên, ông nên cho người anh em này của tôi một chút quyền lợi. Chúng tôi đều là game thủ, con chuột tốt như vậy lại nhường cho kẻ ngoài nghề thì không tốt lắm đâu.”

Lão Viên chính là giám đốc cửa hàng, hiện tại vừa thấy chức nghiệp chiến đội tới lập tức nói: “Vậy ai trả giá cao thì con chuột thuộc về người đó.”

Này cũng quá khi dễ người, mỹ thiếu niên khẳng định sẽ tức giận! Nữ nhân viên nghĩ, ánh mắt đầy vẻ lo lắng nhìn về phía Phó Cửu.

Nhưng thực tế lại không giống với tưởng tượng của nàng. Thiếu niên kia lại chớp mắt nhìn nàng. Kế tiếp, môi mỏng của cậu ấy nhếch lên, nhẹ nhàng cười đưa ra một cái giá: “Mười nghìn nhân dân tệ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK