Hai người bảo tiêu cũng là bốn mắt nhìn nhau ngốc tại chỗ.
Đừng nói chỉ riêng bọn họ, ngay cả Trần Hiểu Đông cũng mở to hai mắt.
Thế nhưng... Thế nhưng để cho thiếu gia đi vào?!
Bọn học sinh đứng vây xem càng không thể tin được lấy tay bưng kín miệng.
Phó Cửu đưa tay lên vỗ vỗ vai bọn họ: “Đã nói là tổng giám đốc của các anh đang đợi tôi, sao lại không tin chứ?”
Bọn bảo tiêu quay đầu nhìn lại, phải có lời chứng thực của ông chủ nhà mình, bọn họ không tin đây là sự thật!
“Để hắn đi vào.” Giọng nói thờ ơ của Tần Mạc lặp lại một lần nữa.
COCO kinh ngạc quay đầu lại: “Đội trưởng, anh đừng như vậy. Mặc dù trước kia người nọ đã tự ý ôm anh, anh cũng không thể có ý nghĩ muốn đánh hắn trước mặt mọi người nha.”
Lúc này Phó Cửu đã đi tới gần, cánh tay trái tùy ý đặt trên cử sổ xe, cong người xuống, gương mặt tuấn mỹ đến gần Tần Mạc, nguyên bản hai mắt kia nhìn rất đẹp, nhìn gần như vậy càng làm người ta kinh tâm động phách: “Hửm? Tần đại thần muốn đánh ai? Tôi sao?”
Tần Mạc cau mày nhìn gương mặt Phó Cửu ở trước mắt như được thượng đế ban tặng, cách mình càng ngày càng gần.
Hơi thở rất thơm, mang theo hương vị của kẹo. Sắc mặt thiếu niên kia thờ ơ, môi mỏng rất thích hợp để hôn liền ở trước mặt anh, mang theo một tia ý cười trêu chọc.
Đối mặt với công kích đùa giỡn như vậy cũng chỉ có Tần Mạc là bình tĩnh được, khóe mắt anh hơi cong vì đang tươi cười, con người tràn ngập cảnh cáo: “Thời điểm nói chuyện đừng gần tôi như vậy, đi vào.”
Phó Cửu có chút ngoài ý muốn, còn tưởng rằng đối phương sẽ đỏ mặt gì đó.
Chơi rất không vui... Tần đại thần người này quả nhiên khó đối phó a!
Nhưng mà như vậy mới có tính khiêu chiến.
Lần sau cô lại thổi khí vào lỗ tai của hắn thử xem có phải hay không hắn luôn thờ ơ như vậy.
Phó Cửu đã tìm được việc làm thú vị.
COCO và Mập Mạp ngồi ở phía trước nghe đến hai mắt trừng lớn.
Bọn họ nghe được cái gì, đội trưởng lại nói để cho đứa con trai bị cong này đi vào xe?!
Đương nhiên Phó Cửu biết được hai người kia đang suy nghĩ điều gì, mới vừa ngồi xuống, khóe miệng liền câu lên: “Chào mọi người, giới thiệu thêm một lần nữa, tôi là Hắc Đào Z, Phó Cửu.”
Cô không nói những lời này còn tốt, vừa nói ra liền khiến tay đặt trên bánh lái của Mập Mạp thiếu chút nữa trượt xuống!
Hắc, Hắc Đào Z?!
Không chỉ riêng hắn, ngay cả trên mặt COCO cũng xuất hiện tia khiếp sợ trong nháy mắt.
Trách không được vừa rồi đội trưởng dừng lại một chút.
Có ai có thể nghĩ đến một nam sinh con nhà giàu mới nổi lại bị cong sẽ là Hắc Đào Z phong cách làm việc vừa mạnh bạo vừa chính xác kia?!
Không nên có loại giả thiết này!
Phải biết rằng trong số những học sinh được phỏng vấn, nam sinh bị cong chính là người đầu tiên bị bọn họ loại trừ!
Đây không phải là đang nói giỡn đâu nhỉ?
Hay là cậu còn chưa tỉnh ngủ?
Hoặc là nam sinh bị cong này đang giả mạo!
Không, không có khả năng giả mạo.
Bởi vì cậu nhìn thấy đội trưởng và tiểu tử này nhắn tin trên WeChat!
Nhưng chuyện này cũng quá huyền huyễn...
“Trong tưởng tượng của tôi Hắc Đào Z hẳn là một người vạm vỡ.” COCO nói một câu.
Phó Cửu nhướng mày, ý cười dào dạt: “Rất xin lỗi, không có trưởng thành như bộ dáng trong suy nghĩ của cậu, không thể chấp nhận ân sủng của cậu.”
COCO: “...”
“Đội trưởng, hiện tại tôi tin tưởng tiểu tử này chính là Hắc Đào Z!” COCO nắm chặt tay: “Tôi có thể đánh hắn hay không?!”
Mở miệng liền khiến người ta có cảm giác muốn đánh người, chắc chắn là phong cách của Hắc Đào Z!
Nghĩ tới lần đầu tiên gặp bộ dáng của gia hỏa này trong trò chơi, đến cả thêm bạn cũng không dám chấp nhận!
Hiện tại ngoại trừ đội trưởng, ai cũng không có phương thức liên hệ với hắn.
Phó Cửu cười cười: “Muốn đánh? Có thể, chỉ là tôi sợ sau khi đánh xong, cậu sẽ khóc.”
COCO bị đùa giỡn mà trên mặt đều đỏ lên, lại không nói được Phó Cửu, chỉ có thể nhìn Tần Mạc, buột miệng thốt ra một câu: “Đội trưởng, hắn là do anh đưa tới, anh nên quản lý hắn!”
Phó Cửu bị câu này của COCO làm cho sửng sốt.
Vì sao lại để Tần đại thần quản lý cô?
Quan hệ của bọn họ rất quen thuộc sao?
Những lần gặp mặt cũng không nhiều lắm. Không phải chỉ là trao đổi liên lạc bằng WeChat thôi sao?
Nhưng không hề có trong dự liệu, Tần Mạc quay đầu nhìn về phía cô.
Tây trang gọn gàng và sườn mặt tự phụ vô cùng phù hợp với thân phận tổng giám đốc của anh, xác thật là rất có khí chất của một người lãnh đạo.
Tiếp theo anh buông tạp chí Điện Cạnh trong tay xuống, giọng điệu thờ ơ nói với cô: “Không nên khi dễ trẻ nhỏ.”
Nghe được đội trưởng vì cậu mà ra mặt, COCO lập tức giống như con mèo mà hếch cầm.
Nhưng đến khi cẩn thận ngẫm lại... Chờ một chút! Trẻ nhỏ?
Khóe miệng COCO giật giật, rất ủy khuất: “Đội trưởng, anh thật sự muốn giúp tôi chứ không phải cùng Hắc Đào Z khi dễ tôi? Đây là lần gặp mặt đầu tiên của hai người, anh liền theo phe người ta như vậy...”
Vẫn còn tốt, Hắc Đào Z không phải là nữ. Nếu không toàn bộ thành viên của chiến đội đều bị thất sủng...