Mục lục
Đế thiếu sủng trong lòng: nam thần quốc dân là nữ sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: Sửu nhi

“Kia xác thật là Phong Dật lần này làm không quá toàn diện. Nếu là câu lạc bộ, đương nhiên muốn xem tài lực của fan, mới có thể làm Đế inh phát triển càng lớn hơn.” Vu Chân trong lòng nghĩ, có lẽ chính là nguyên nhân này, mới làm một ít người ngay cả giáo dưỡng cơ bản nhất đều không thể tiến vào.

Hàn Tố Tố cười lạnh một tiếng: “Không biết nghĩ như thế nào, còn nói không phải nói tiêu tiền không quan trọng, nhưng so với tiêu tiền, quan trọng nhất chính là một đường duy trì tới cùng.”

Thời điểm các cô đang nói những lời này.

Lâm Phong liền đứng bên cạnh hai người kia.

Đang nghe đến một câu cuối cùng này, con ngươi nâng lên, biểu tình đạm mạc: “Các cô xác thật lý giải không được, trên thế giới này, tổng phải có một ít đồ vật so tiền tài còn quan trọng hơn.”

“Ý của anh là nói anh không yêu tiền sao?” Hàn Tố Tố cùng Lâm Phong cũng không xa lạ, nhắc nhở nói: “Kia Lâm gia như thế nào còn từ bỏ buôn bán? “

Lâm Phong cười xán lạn: “Tôi làm ngành sản xuất cùng tín ngưỡng của tôi trước nay đều không xung đột. Biết vì cái gì cô không rõ cái loại cảm giác này không? Không có gì so với ở thời điểm cô khó khăn nhất, cho rằng chính mình đi không nổi, mà còn có người ở bên cạnh cô ; mới là người quan trọng nhất. Bởi vì tôi đã từng té ngã qua, cho nên so với ai khác đều tôi càng hiểu rõ. Ở thời điểm tất cả mọi người đang nói Đế Minh có lẽ đã không được, những người đó so với bọn tôi còn muốn lo lắng cho thành tích của Đế Minh hơn. Những người đó dùng lực lượng của chính bản thân mình tuy rằng nhỏ bé nhưng mạnh mà có lực chống đỡ cho chúng tôi. Những người đó mặc dù là ăn mì gói cũng muốn tới xem chúng tôi thi đấu ; những người đó hao phí tiền tiêu vặt cũng chỉ vì có thể mua một vé, để nói cho chúng tôi biết, cho dù là Đế Minh không bao giờ sẽ giống như trước nếu bọn tôi không địch nổi, bọn họ cũng sẽ không rời đi. Những người đó so với chúng tôi còn muốn kiên định hơn, Đế Minh khẳng định sẽ lấy được giải quán quân cả nước, chúng tôi chẳng lẽ không nên1 mời những người này? “

Lâm Phong nói, làm hiện trường lâm vào một mảnh an tĩnh.

Ân Vô Dược ngậm thuốc lá, chậm rãi cười.

Đúng vậy, chúng ta hẳn là nên mời những người này?

Hắn trước nay đều không có giờ khắc giống như vậy, hắn một lần nữa đã trở lại.

Trừ bỏ tiểu đội trưởng bên ngoài.

Mỗi người đều có điểm mấu chốt cùng nguyên tắc của chính mình.

Đây chính là đế minh.

Hàn Tố Tố bị làm cho có chút á khẩu không trả lời được.

Vu Chân ánh mắt cũng trầm thực.

Không phải bởi vì cái gì khác.

Mà là một ít người đã hướng tới chỗ các cô nhìn qua.

Tuy rằng người ta không có nói cái gì.

Nhưng là lập tức liền có người đem đoạn lời nói Lâm Phong kia, phát lên trên weibo.

Tiêu đề chỉ có ít ỏi mấy chữ.

“Chưa bao giờ hối hận, rung động quá. “

Trên thực tế, Phong Dật đang xem cái weibo kia, lo lắng mơ hồ mới được giải trừ.

Bởi vì hắn không thể cam đoan có hay không có người ở hiện trường chụp được video Tần mạc hôn người.

Nếu chụp được.

Thì trên mạng sẽ có một cuộc trận chấn động.

Cái này hiển nhiên là đối đế minh thực bất lợi.

Mặc dù là không có chụp được video, phàm là có người vừa nói như vậy.

Truyền thông liền sẽ bắt lấy đề tài, không ngừng mở rộng.

Hiện tại Lâm Phong nói ra câu như vậy những cái nguy cơ kia đều hóa giải.

Những lực lượng fan đích thực sẽ lớn hơn nữa.

Bọn họ luôn là yên lặng.

Ở thời điểm mình yêu cầu thì xuất hiện.

Cho nên đoạn lời nói của Lâm Phong kia, cùng ngày được chia sẻ rất nhiều lần.

Chỉ là…… Có một chút.

Tần thần lúc này đây là thật sự không thích hợp đi.

Phong Dật vừa tò mò vừa lo lắng.

Bất quá, vừa rồi cô gái được Tần thần hôn kia rốt cuộc là ai, vì cái gì hắn đều tra không được đó là fan nào?

Rõ ràng những thiệp mời đều là hắn tự mình phát.

Trừ phi người nọ là……

Thành viên chiến đội?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK