Beta: Mộ Hàn
Chương 689: Tần thần và Cửu gia
Thời điểm trận đấu Bạc Cửu còn có thể kiên trì.
Nhưng hiện tại vừa mới kết thúc.
Thật là đau một cách lợi hại.
Ra hội trường, cô liền hướng Phong Dật muốn một điếu thuốc.
Chỉ là vừa rút ra một cái, liền bị người cướp đi.
Là đại thần.
Ánh mắt thâm thúy toả ánh sáng nhìn thiếu niên trước mắt trên tay xẹt qua, đáy mắt là lạnh băng: “Ôm em và cõng em, chọn một.”
Bạc Cửu dựa vào phía sau một chút, cười khẽ: “Anh Mạc, em còn không có suy yếu như vậy.”
Tần Mạc cũng không muốn lãng phí thời gian ở cái đề tài này, trực tiếp đến một khúc cua, liền đem người ôm ngang lên.
Lúc này.
Hội trường có ít fan còn chưa hề rời đi.
Nhất thời chính là một trận tiêu khiển.
Một lúc sau Bạc Cửu ngừng một chút, vừa nghĩ tới chính là ôm như vác mà nói cũng khá tốt một chút, tối thiểu cái đó không cần phải dán vào sau lưng đại thần.
Tốt cái rắm!
Phong Dật lại muốn vò đầu, hắn có thể dự liệu được sau này số lần nghe điện thoại của hắn nhất định sẽ tăng lên gấp mười lần.
Giải thích thế nào?
Liền nói Tiểu Hắc Đào thân thể không thoải mái.
Đúng! Cứ nói như vậy!
“Thiếu gia.”
Trương phó quan theo chân Tần Mạc đồng thời từ Mễ quốc trở lại, khi nhìn thấy thiếu gia nhà mình cứ như vậy ôm một người thiếu niên đi ra, mặt quân nhân chớp mắt một cái dừng lại.
Chứ đừng nói là Lâm Trầm Đào vừa đi ra.
Nhịn rất lâu, rốt cuộc không nhịn được.
Lâm Trầm Đào trực tiếp ở máy tính trong bầy liên minh “A” lên tiếng!
“Thế nào, Trầm Đào nhà ta, cậu đây là được cái gì kích thích?” Nói chuyện là ba bạn học: “Trận đấu không phải là thắng sao?”
Lâm Trầm Đào: “Còn không bằng thắng, tên biến thái Tần Mạc kia…”
“Tần Mạc trở lại? Người ta đối đầu trở lại, chuyện lớn như vậy, anh thế nào bây giờ mới nói!”
Lâm Trầm Đào: “Các cậu không có xem truyền hình trực tiếp?”
“Không thấy a.” Đệ nhất thiên hạ soái ca mập hỏi ngược lại: “Tớ lúc nào nói cho cậu biết, tớ xem truyền hình trực tiếp?”
Lâm Trầm Đào: “Vậy sao cậu nói tôi thắng.”
“Tôi chỉ an ủi cậu một chút, con bà nó, không thể nào, cậu thắng thật? Đế Minh kia làm sao bây giờ? Tôi còn muốn cùng người ta đối đầu giao thủ nha nha nha!”
Không chỉ là đệ nhất thiên hạ soái ca mập nổ tung.
Còn lại vừa mới cuộc so tài hoàn toàn cũng đều phát ra dấu hỏi.
Lâm Trầm Đào: “Đám này không có chơi đùa! Tôi nói tôi thắng, các người liền đáp lại cái này!”
“Chủ yếu là Tiểu Hắc Đào cũng sẽ không cho cậu thắng mới đúng…”
Lâm Trầm Đào nhìn câu nói kia, quyết định đem thật tình nói ra: “Thân thể của Đại Hắc Đào không thoải mái.”
“Thân thể không thoải mái? Sao không thoải mái?”
Lâm Trầm Đào nhớ lại một chút: “Trên cổ tay lưu lại ấn đỏ, nhưng mà hắn khó chịu như vậy hình như là bởi vì đau dạ dày…”
Trên thực tế, Bạc Cửu cũng không phải là bởi vì đau dạ dày, mà là bởi vì dì cả tới.
Chẳng qua là đại thần còn không có biết, vừa lên xe liền cho Trương phó quan ba chữ: “Đi bệnh viện.”
Loại bệnh này làm sao có thể đi bệnh viện.
Bạc Cửu dừng ngón tay một hồi: “Anh Mạc, em đây là bệnh cũ, về nhà nghỉ ngơi một chút uống chút nước nóng là khỏe.”
“Bệnh dạ dày uống chút nước nóng là có thể khỏe?” Tần Mạc nghiêng đầu đến, nhìn thiếu niên ngồi ở bên tay trái anh.
Bạc Cửu nhìn đến bụng, môi mím lại thành một đường thẳng: “Đơn thuần không muốn đi bệnh viện, trận đấu thua tâm tình không tốt, hơn nữa thân thể em em biết rõ, em bây giờ buồn ngủ.”
Đây đúng là một lý do.
Tối thiểu đối với thiếu niên đang trong thời kỳ tuổi phản nghịch là đúng.
Tần Mạc lại liếc mắt nhìn vết máu đỏ trên tay, nhăn mày, sau đó đưa tay, đem đầu thiếu niên đi nhấn một cái, để tại trên vai chính mình, cái tay còn lại đưa ra, để ở bụng thiếu niên, hai chữ rất nhạt: “Ngủ đi.”