Mục lục
Đế thiếu sủng trong lòng: nam thần quốc dân là nữ sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù là có thành ý nhưng cũng đều là muốn nhắm vào. Huống hồ lại là lão bằng hữu, bình thường đánh quái cũng không thèm để ý.

Cho nên chiến đội của Đế Minh cũng không cảm thấy câu nói kia là không có ý tứ gì. Cái này cùng với chỉ số thông minh cũng không có quan hệ gì. Mà cái loại người nhiệt tình bên ngoài nhưng lại che dấu cái mơ hồ tính toán bên trong thì chỉ có chính mình mới hiểu rõ.

Còn có những người chiến đấu cùng Phó Cửu rồi cùng nhau chuyển thành tình đồng đội cảm giác lại rõ ràng hơn.

" Đúng rồi, Dao Dao đâu, có phải hay không cũng không có trải qua việc huấn luyện?"

Một cô gái ngồi bên cạnh Tiết Dao Dao nhoài người qua, đè thấp giọng nói chỉ để có hai người bọn họ mới có thể nghe được:" Lát nữa ăn cơm nước xong, tôi sẽ dạy cho cô, cô trước kia vẫn luôn đánh linh tinh, đối với chiến đội cũng chưa phối hợp tốt, một số vấn đề vẫn cần chú ý một chút, dù sao chúng ta cũng cùng chiến đội, cô có cái gì không hiểu đều có thể hỏi, còn có điều kiện của cô bọn tôi cũng biết, có cái gì cần được hỗ trợ cũng có thể tìm chúng tôi, tất cả mọi người đều là nữ, không giống bên kia toàn là nam sinh, trong lòng cũng không để ý đến những chuyện này."

Đối với bản thân của Dao Dao đoạn nói chuyện kia cũng không có vấn đề gì. Chỉ là sau đó cô gái kia lại tiếp một câu: " Về sau thích cái gì đều có thể nói với tôi, nhưng tôi có chút không thích người khác trước khi nói chuyện lại không chào hỏi lại còn chạm vào đồ của chúng tôi, cô ở trường chẳng lẽ không học cách nói chuyện với chạm vào đò người khác không cần xin phép sao."

Phanh một tiếng!!!

Tiết Dao Dao liền đứng dậy. Những người khác đều không biết nguyên nhân, chỉ thấy cả khuôn mặt cô đỏ rực, hàm răng nghiến chặt: " Cô nói những lời này là có ý gì?"

Tiết Dao Dao trước đó còn tự khuyên chính mình, mặc dù biết đối phương có chút khó tính nên cũng không đi gây chuyện để dẫn đến xung đột.

Một khi chuyện mà nháo nhào xảy ra thì lại mang thêm phiền toái cho Phó Cửu. Chẳng sợ đến lúc đó mọi người sẽ kêu nàng xấu, kêu nàng béo. Dù sao trong trường học cũng đã nghe rất nhiều.

Nhưng đối phương lại cố tình nói cô một câu khiến cô không thể nhịn được nữa

TRỘM

Cô gái kia ý là đang nói " Cô nghèo như vậy, nhìn được cái gì liền nói cho tôi biết, chúng tôi sẽ bố thí cho cô, nhưng cô không nên ăn trộm đồ của chúng tôi."

Tiết Dao Dao cho rằng trải qua lần phỏng vấn đó sự tình đã được làm rõ ràng mới đúng. Nhưng đôi khi lại không phải như vậy.

Một số người nhìn cô là cái dạng nào, cô chính là cái dạng gì. Không có bất luận lý do gì chỉ vì nhà cô nghèo cho nên theo phương diện này cũng không phải không có khả năng.

Tiết Dao Dao hối hận nhất chính là đã nhặt được đồ và trả lại cho người mất... Cái người mất của đó lại là cô gái trước mặt nhưng lại nói ý là: " Cô chính là thích món đồ của tôi, cho nên mới đi lấy trộm, lấy trộm rồi còn sợ bị phát hiện mới đem nó quay trở lại để trả nữa."

Vì cái gì, trên thế giới có nhiều người như vậy, nhưng đây lại là cái dạng gì. Tiết Dao Dao không rõ, tức giận cùng với áp lực làm nàng nhẫn nhịn tới cực điểm, đến giờ đã bộc phát.

Toàn bộ nhà ăn đều hướng về phía bên này xem để xem, mang theo ý không tán thành. Chiến đội Đế Minh đều là ngốc nghếch.

Rốt cuộc là lời cô gái kia nói với Dao Dao lại không có ai nghe được. Tiết Dao Dao nhìn những cái đầu ngoài kia quay lại nhìn, nhịn không được nắm chặt cổ tay.

Có lẽ cô bây giờ ở trong mắt mọi người chính là cái loại người vừa béo vừa xấu không có tố chất lại còn nghèo.

Nhưng mọi người không biết là cô đã nhịn đến mức không chịu nổi nữa rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK