“A, Phó thiếu, biện pháp bắt người dù đúng hay sai thì cứ đợi kết quả giám định đã.” Vu Chân nhìn về phía thiếu niên: “Còn có, lệnh bắt là do cấp trên ban xuống. Tôi làm theo lẽ thường, cậu đừng suy nghĩ gì oan uổng.”
“Hửm? Theo lẽ thường?” Bạc Cửu nhếch môi: “Vu tiểu thư trong tổ trọng án, là cảnh sát nhân dân. Vụ của thiếu nữ tế điện vẫn luôn do tổ chịu trách nhiệm. Nên, tính bảo mật không thấp đi? Tôi thật tò mò, lẽ thường ở đây là cái gì a.”
Thiếu niên từng câu từng chữ chọc trúng Vu Chân. Khuôn mặt cô ta cứng đờ, hành động lần này là cô ta gạt tổ trọng án.
Nhưng thì sao chứ? Cô ta đã có đối tượng tình nghi, bắt lại có gì sai?
Tổ trọng án Vu Chân không làm chủ được, dù bình thường một tay che trời ở cục cảnh sát với vài thủ đoạn nhỏ. Cô ta cũng chưa cảm thấy gì.
Bối cảnh lớn, gia thế lớn, đối phó đám người này rất dễ dàng.
Nếu phó đội trưởng Đế Minh không thể đến đúng giờ, thì kể cả thắng hay thua cũng nhận vô số công kích. Đương nhiên, tốt nhất nên thua.
Bởi vì một khi Đế Minh thua, không chỉ mỗi fan Hắc Đào thất vọng mà ngay cả anh Mạc cũng sẽ hiểu người này căn bản không có gì đặc biệt.
Và, người này vốn ý lại vào thân phận trong Đế Minh, tiếp cận anh Mạc.
Vu Chân sẽ khiến cho toàn thể fan Đế Minh xa lánh cậu ta. Thông qua Hàn Tố Tố, “Vu cảnh sát” biết các fan có bao nhiêu kích động.
Người không thích Đế Minh có lẽ không quan tâm Hắc Đào Z nhưng các fan thì khác. Giây trước thích, giây sau liền ghét.
Cô ta thực muốn cảm ơn fan Hắc Đào bởi lẽ nếu không có bọn họ mục đích của Vu Chân sẽ không đạt được.
Khi tưởng tượng đến đây, những bực tức bị thiếu niên khơi mào tan biến. Đảo mắt nhìn về mèo trắng nhỏ, con ngươi lại trầm xuống.
Công Chúa chưa từng cho cô ta ôm. Thậm chí khi đến chơi ở Tần gia liền keeo meo meo không ngừng.
Quả nhiên là súc sinh, tốt xấu không thể phân biệt.
Vu Chân lại liếc mắt nhìn tiểu miêu.
Chờ tới cục cảnh sát, Bạc Cửu tiến vào thẩm vấn.
Vu Chân khẽ cười, nói: “Công Chúa để ta chăm sóc đi.”
Rồi, cô ta giơ bàn tay lên định bế Công Chúa. Nhưng chỉ thấy mèo nhỏ trực tiếp cào mạnh cào mặt.
A một cái, cô ta rất đau, chỉ nghĩ đem con mèo chết tiết quăng đi.
Bạc Cửu nghiêng người, ôm chặt Công Chúa, ánh mắt lạnh băng: “Vu cảnh sát, bộ dáng hiện tại của cô, một chút cũng không giống cảnh sát.”
Nói xong thiếu niên quay đầu, hỏi vị cảnh sát bên cạnh:” Phòng thẩm vấn ở đâu? Giám định máy tính có mật khẩu, cần tôi nói chứ?”
“Không cần.” Vu Chân che lại hàm dưới: “Phó thiếu gia, cậu yên tâm. Chúng tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng, trả lại trong sạch cho cậu.”
Một câu này, Bạc Cửu liền biết cô ta cố ý kéo dài thời gian. Không có đơn vị nào phá án dài dòng thế này.
Nhưng mà, đâu là thi đấu cả nước.
Không thể cùng cảnh sát giằng co, để tư cách dự thi an toàn.
Nhưng từng chút, khuôn mặt thiếu niên càng tái nhợt. Ngoài đau bụng còn do nhiệt độ trong phòng rất thấp.
Đối với cô bây giờ rất khó chịu. Nhưng mà cũng không quan trọng. Quan trọng là cô phải nghĩ cách đi ra ngoài.