Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Thế nên gì?”
“Thế nên xin anh chỉ tin em được không?” Cô căng thẳng nhìn Phó Nam Lễ, thân hình người đàn ông hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay đè lên bức tường bên cạnh cô, cổ áo áo ngủ hơi mở ra, mùi hương trên người anh bao quanh cô, ánh mắt giấu đi tính xâm lược, Ôn Kiều cố gắng để mình nhìn thẳng vào anh.
Anh nắm lấy tay cô, quay người, giọng nói vừa trầm vừa du dương rất êm tai…
“Được, chỉ tin em.”
Lúc Ôn Kiều thở phào, thật ra cô cảm thấy hơi áy náy, dù sao cô mới là người duy nhất lừa anh.
Cô sẽ cố gắng tìm cách khác để sống sót, đến lúc đó cô có thể nói thật rồi rời khỏi anh, chỉ mong là trước khi tất cả mọi chuyện xấu đi, cô có thể tìm được cách khác.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Trịnh Bồi Đông ký tên lên giấy kiểm tra, hai quản lý cấp cao của Cục Hàng không đứng đằng sau cũng ký tên lên.
Hứa Thâm nói: “Phần còn lại bệnh viện sẽ có báo cáo kiểm tra sức khỏe kỹ càng, đến lúc đó tôi sẽ đưa đến Cục Quản lý Hàng không.”
Đám người Trịnh Bồi Đông nói: “Làm phiền rồi, cảm ơn Cơ trưởng Phó đã hợp tác.”
Phó Nam Lễ hơi gật đầu, những người đó nối đuôi nhau ra ngoài.
Hứa Thâm và Triệu Quyên còn đứng cạnh giường, ánh mắt Phó Nam Lễ lạnh lùng: “Còn chuyện gì?”
Nhìn đã biết là ánh mắt đuổi khách.
Hai người họ vội vàng nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chúng tôi đi ngay đây.”
Hai người hoảng hốt ra khỏi phòng bệnh, cùng thở phào một hơi. Hứa Thâm quay đầu lại nhìn: “Trông cô gái đó hơi trẻ.”
Triệu Quyên nói: “Nhưng đúng là rất đẹp, còn đẹp hơn cả người đẹp nhất hãng Đông Xuyên của chúng ta.”
“Ừ, không trang điểm đã đẹp thế rồi, trang điểm vào thì đúng là không thể tưởng được.”
Trong phòng bệnh, vì ban nãy xông nước lạnh thời gian dài dưới nhiệt độ thấp nên thân thể Phó Nam Lễ vẫn hơi lạnh, Ôn Kiều ân cần rót ly nước nóng cho anh: “Hay là anh nghỉ ngơi một lúc đi?”
Phó Nam Lễ nhẹ đáp một tiếng: “Ừ.”
“Vậy em nói với anh, đợi anh ngủ rồi thì em phải đi, chưa chắc ngày mai đã tới, vì em còn phải điền nguyện vọng thi đại học.”
Giọng nói người đàn ông rất cuốn hút: “Biết rồi.”
Đời trước, cô đã không đến trường vào ngày điền nguyện vọng vì bị Hứa Lộ tẩy não, cảm thấy trên thế giới này lòng tự trọng là lớn nhất, nhất định phải dựa vào đôi bàn tay của chính mình để cải thiện sự nghèo khó của gia đình.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cô đúng là rất khờ.
…
Về đến cửa nhà, đúng lúc gặp Ôn Trì, Ôn Mặc tan học về nhà.
Năm nay hai em trai sinh đôi của cô mười lăm tuổi, học lớp tám. Nhưng dù mới mười lăm tuổi thì chúng đã cao gần mét tám, hơn nữa còn trông rất đẹp trai.
Ôn Mặc có dáng vẻ sạch sẽ của thiếu niên, ánh mắt thuần khiết điềm đạm.
Đường nét của Ôn Trì góc cạnh rõ ràng, chỉ là cái đầu xanh của thằng bé làm Ôn Kiều thấy hơi chướng mắt.
Dù Ôn Mặc có chứng tự kỷ nhưng cũng là học sinh giỏi trong Trường Trung học số 9, lần nào thi cũng được hạng nhất khối.
Mà Ôn Trì lại là đại ca trong Trường Trung học số 9, học hành bết bát, lần nào đánh nhau cũng không thiếu mặt thằng bé, lúc này trong miệng còn ngậm que kem, đeo ba lô cà lơ phất phơ, sau lưng còn mấy đứa đàn em nhuộm tóc đủ màu, thúc giục: “Anh Trì, nhanh lên, đi trễ không có máy đâu.”
Ôn Trì vừa cởi cúc áo đồng phục vừa vào phòng mình: “Tao thay đồ rồi ra ngay.”
Mặc đồng phục học sinh cấp hai không được vào quán net.
Ôn Trì thay áo thun trắng xong hùng hổ chạy ra ngoài, Ôn Kiều cầm gậy đứng tựa ở cửa, lười nhác nói: “Đứng lại cho chị.”