*********************************
Ôn Kiều thật sự không muốn đến Munich, cô lề mề mãi, đến chiều hôm sau cũng vẫn chưa xếp quần áo.
Trong phòng họ3p của hãng hàng không Đông Xuyên, Phó Nam Lễ đã thực hiện xong tất cả kiểm tra đo lường độ
rượu, lúc này đã mặc xong đồ1ng phục cơ trưởng, trồng càng cấm dục hơn so với bình thường. Hứa Thâm đưa tài
liệu bản đồ mây, khí tượng cho anh và Cơ9 trưởng Trình mỗi người một bản, ngón tay thon dài của Phó Nam Lễ
chậm rãi lật sang trang. Tiếp viên trưởng Triệu Quyên3 đang thực hiện bài kiểm tra cho tiếp viên hàng không, ánh
mắt của Hà Xuyến thường liếc nhìn người đàn ông phía đối di8ện.
Điện thoại của Phó Nam Lễ rung lên, anh thấp giọng nói: “Tôi gọi điện thoại.”
Cơ trưởng Trình khách sáo: “Ừ, bên chúng tôi cũng sắp xong rồi.” Phó Nam Lễ cầm điện thoại bước đến bên cửa sổ
sát đất, gọi điện thoại…
Ôn Kiều đang nằm trên ghế trong sân lướt B trạm ăn dưa hấu, đang suy nghĩ có nên lập tài khoản up nhạc lên khu
âm nhạc không, dựa vào thực lực của cô mà thành công trong khu âm nhạc cũng không phải là vấn đề lớn.
Đột nhiên điện thoại rung lên, nhìn thấy hiển thị trên màn hình, Ôn Kiều lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “A lô.”
“Đã thu dọn hành lý xong chưa?” Ôn Kiều nhìn dưa hấu trong tay: “Thu… thu dọn xong rồi.” “Xe đón em đã dừng
ở đầu ngõ nhà em rồi, nếu đã thu dọn xong thì ra đi.”
Ôn Kiều: “…”
Ôn Kiều chạy ra cửa, ló đầu ra xem, đúng là đầu ngõ có một chiếc xe sang tỏa sáng lấp lánh đang đậu.
Có phải cái anh Phó Nam Lễ này đoán được cô đang tìm cớ không?
Người ta đã chặn cửa rồi, cô thật sự không thoát được, chỉ có thể nói: “Được, em ra giờ đây.” Thôi, coi như chuyện
này làm vệ sĩ cho anh đi.
Ôn Kiều vội vàng cuộn mấy bộ quần áo trong tủ nhét vào vali, vừa đi nhanh ra ngoài vừa gửi tin nhắn thoại cho
Lục Du Du: “Tớ đến Đức với Phó Nam Lễ, nói với mẹ tớ là tớ đi trại hè với cậu, đừng để lộ.”
Tin nhắn thoại của Lục Du Du được gửi tới rất nhanh: “Kiều Kiều của tớ ơi, sao lần nào cậu cũng tìm cớ là đi trại hè
thế?”
“Lần này không thể hổ tớ nữa đâu, nếu không mẹ tớ sẽ lo lắng chết mất.” “Yên tâm đi, lừa cậu Phó, trong lòng tớ
còn run sợ chứ lừa mẹ cậu thì tớ nắm chắc.”
Ngồi vào trong xe, sự nóng bức nhanh chóng được cái lạnh xua tan, tay Ôn Kiều đụng trúng kim loại lạnh như
băng cô cúi đầu nhìn hình như là ống nhòm một ống
Anh lại gọi điện thoại tới.
“Sau khi đến sân bay thì em đứng ở cửa đại số 85, đứng trước cửa sổ sát đất, cầm ống nhòm đơn nhìn máy bay số
hiệu D1005, lúc bốn giờ chiều, anh sẽ kiểm tra ống cuộn.” Ôn Kiều: “… Vâng.” “Giọng điệu hơi miễn cưỡng, không
muốn thấy anh làm việc sao?”
Ôn Kiều: “Đâu có? Em cực kỳ hứng thú với công việc của anh, chắc chắn là vô cùng chuyên nghiệp lại còn đẹp trai,
rất muốn xem.”
Phó Nam Lễ lại nói: “Lúc đến Đức là tám giờ tối giờ địa phương, vị trí của em ở sát cửa sổ, vào lãnh thổ nước Đức
rồi có thể nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vì thói quen sinh hoạt không giống nhau, người Đông Đức thì quen dùng đèn
màu vàng, người Tây Đức lại quen dùng đèn màu trắng, em có thể phân biệt được Đông Berlin và Tây Berlin từ
màu đèn…”
Giọng nói anh trầm thấp, cực kỳ nghiêm túc muốn đưa cô đi ngắm cảnh đẹp xung quanh.
Ôn Kiều cũng không cười đùa nữa, trịnh trọng nói: “Được, đến đó em sẽ nhớ xem.” “Vào lãnh thổ nước Đức sẽ có thông báo nhắc
nhở.”
“Vâng.”
Mấy người tiếp viên hàng không bàn luận xôn xao: “Cơ trưởng Phó đang nói chuyện với ai thế? Giọng dịu dàng quả.’
“Có lẽ là bạn gái của anh ấy, hôm đó cảm thấy cơ trường rất chiều chuộng cô gái kia.” “Ngường mộ quả.” Hà Xuyến nắm chặt số ghi
chủ trong tay, nhìn thân hình người đàn ông cao lớn đứng trưrớc cửa số, không cam lòng và tủi thân. Có phải Phó Nam Lễ gặp tai nạn
hỏng cả đầu không, sao lại coi trọng kiểu con gái như thế?