*********************************
Người Hứa Lộ run lên: “Em không biết, em không làm gì cả, em không thẹn với lòng.” Thế mà cô ta lại bị Ôn Kiều
gài bẫy như này, 1cô ta hối hận không kịp, nếu sớm biết thì hôm nay đã không nên rủ Ôn Kiều ra ngoài.
“Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?”
Hứa Lộ giàn giụa nước mắt: “Nếu không tin em, anh có thể yêu cầu quản cà phê cho xem camera. Xem xem rốt cuộc
em có bỏ thu1ốc cô ta hay không? Em bị điên rồi hay sao? Làm như thể là phạm pháp, chẳng lẽ em không biết hay
sao?”
“Không cần thiết 2phải như vậy.”
Anh ta nhìn cô ta bằng ánh mắt đề phòng và ghê tởm, rồi xoay người rời đi một cách dứt khoát.
Hai6 chân Hứa Lộ mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế.
Ánh mắt đó khiến cô ta sợ hãi và tuyệt vọng.
Trước đây, ánh mắt mà 9Trang Diễn nhìn Ôn Kiều rất phức tạp.
Thật ra cô ta luôn biết rằng có khả năng Trang Diễn thích thầm Ôn Kiều, nhưng lại để ý đến danh tiếng của mình.
Anh ta không thể buông bỏ thể diện của một cậu chủ, không thể bị các anh em tốt giễu cợt và thốt ra câu: “Ôn Kiều,
cô ta cũng xứng sao.” Ánh mắt của Trang Diễn nhìn cô ta không giống với Ôn Kiều, không hề phức tạp, chỉ có sự
chán ghét rõ rệt.
Cô ta vừa tức giận vừa ấm ức nên đến Bệnh viện Số 2, tìm đến phòng bệnh của Ôn Kiều. Phỏ Nam Lễ đã ra ngoài
mua bữa tối, trong phòng chỉ có mỗi mình cô.
Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Hứa Lộ, Ôn Kiều rất muốn cười. “Ôn Kiều, cậu đang giả vờ, đúng không?”
Trên mu bàn tay Ôn Kiều ghim kim tiêm. Vì Phó Nam Lễ không yên tâm nên bác sĩ đã truyền glucose cho cô.
Cô giơ tay: “Nếu thị lực không tốt, thì đến khoa mắt đi, vừa hay đang ở bệnh viện, rất thuận tiện.”
Mắt Hứa Lộ đỏ au, nhìn cô chằm chằm: “Cậu không ăn nên bị hạ đường huyết, hoặc vì lý do nào khác, cậu mau đi
nói với Trang Diễn rằng việc cậu ngất xỉu không liên quan gì đến tôi.” Ôn Kiều thoải mái dựa vào đầu giường, nhìn
cô ta cười hờ hững: “Trang Diễn? Tại sao tôi phải nói với anh ta?”
“Bởi vì anh ấy cho rằng tôi là người hại cậu thành ra như thế này.”
“Cô rủ tôi đi uống cà phê, vốn dĩ là định hãm hại tôi, lẽ nào không phải sao?”
Trái tim Hứa Lộ run lên: “Cậu đang nói bậy bạ gì thế? Tôi đã nói là tôi muốn xin lỗi cậu. Bởi vì tôi không cẩn thận
đã để lộ chuyện 2 triệu tệ cho bác của cậu, cho nên muốn xin lỗi cậu.”
“Hừ, không cẩn thận sao? Cố tình đến sạp báo mua một số điện thoại giá, rồi gửi cho bác gái của tôi. Đây gọi là vô
tình hay là cố ý?” Sắc mặt Hứa Lộ tái nhợt, làm sao Ôn Kiều có thể biết rõ ràng như vậy?
“Chuyện này là tôi không đúng, tôi đã thú nhận với cậu. Nhưng chuyện hôm nay, tôi và cậu đều biết rõ rằng tôi vô
tội. Bây giờ Trang Diễn cho rằng tôi đã bỏ thuốc cậu, sao tôi có thể làm ra chuyện này?”
Ôn Kiều thản nhiên nhìn cô ta:“Vậy thì,tại sao Trang Diễn lại một mực cho rằng cô là người tâm địa xấu xa như thế?Chắc hẳn là cô
đã làm chuyện ác độc gì đó khiến anh ta có thành kiến đối với cô.Cô nói xem,có phải không?”Hứa Lộ biết rằng đoạn video đó chắc
chắn là do Ôn Kiều gửi cho Trang Diễn.Ôn Kiều đột nhiên phát động chiến tranh,cô ta còn tưởng rằng mình luôn chiếm ưu thế,
nhưng không ngờ lại bị Ôn Kiều đuổi theo đánh đến mức bình mất giáp tan,nhếch nhác thảm hại.
“Tôi không làm gì cả,tôi rất ngay thẳng.Tôi không việc gì phải hổ thẹn với lòng.”Ôn Kiều chế nhạo:“Vậy thì cô đi mà nói chuyện
với Trang Diễn.Nếu như đường đường chính chính như vậy thì Trang Diễn sẽ tin cô thôi.”
Cô ta còn muốn giả vờ,vậy thì cú để cô ta giả vờ.Về mặt diễn xuất,Ôn Kiều cô cũng thuộc phải thực lực,ai sợ ai chứ?
Hứa Lộ tức giận bỏ đi.