*********************************
“Trang Diễn, anh dựa vào đầu mà dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với tôi?”
Trang Diễn ngượng ngùng trước câu h1ỏi của cô, sắc mặt trắng bệch, vừa hối hận vì lời nói của bản thân, vừa oán
trách tại sao sự yêu thích của cô dành cho an0h ta quá ngắn ngủi và dễ bị tổn thương như thế. Anh ta vừa từ chối
cô, cô liền rơi vào vòng tay của người khác.
Đ1ây mà là tình yêu sao?
Anh ta hừ một tiếng, đi ra khỏi phòng bệnh, đóng sầm cửa, có vẻ như rất không vui.
Ôn Kiều hơi ngưỡng mộ, tính cách tự cao của Trang Diễn là tính cách thường thấy của những đứa trẻ lớn lên trong
một gia6 đình giàu có, mọi người đều hướng về và muốn làm hài lòng anh ta. Anh ta sẽ không bao giờ cảm thấy
bản thân đã làm sai đ9iều gì.
Cho dù có nhận ra mình đã sai thì anh ta cũng sẽ thể hiện ra thái độ: Tôi biết mình sai rồi thì sao? Cô dựa vào gì mà
không tha thứ cho tôi?
Cô còn lạ gì.
Nỗi đau mà Trang Diễn mang lại cho cô vào năm 18 tuổi sẽ vĩnh viễn không bao giờ lành.
Ngoài cửa sổ vẫn còn mưa, Phó Nam Lễ dùng bàn tay to lớn, ấm áp vân về khuôn mặt cô: “Sao lại đột nhiên ngất
đi?”
Ôn Kiều nắm lấy tay anh: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói không rõ nguyên nhân, họ chưa thấy trường hợp nào như vậy.” Ôn Kiều nói một cách thờ ơ: “Có lẽ là do
em chưa ăn nên bị tụt huyết áp, không sao đâu.”
“Tại sao Trang Diễn sao lại đưa em tới đây?” Giọng nói trầm thấp chứa đựng sự áp chế và không vui.
Ôn Kiều thận trọng: “Hứa Lộ rủ em đi cà phê. Có lẽ là Trang Diễn đi tìm cô ta. Quan hệ của bọn họ rất tốt. Tình cờ
nhìn thấy em ngất xỉu nên đưa em đến bệnh viện.”
“Hứa Lộ?”
“À, là con gái do Chung Tuệ – vợ hiện tại của bố em đưa đến nhà họ Ôn. Có lẽ anh đã từng gặp khi tham gia buổi
phỏng vấn lần trước của Học viện âm nhạc Trung ương. Chính là người chơi đàn dương cầm ở tiết mục áp chót.”
Phó Nam Lễ: “Anh không có ấn tượng.”
Ôn Kiều: “… ).”
“Vậy là sau khi gặp Lộ, em đã ngất xỉu, đúng không?”
Ôn Kiều: “Vâng.”
Phó Nam Lễ hất hàm: “Anh biết rồi. Ngày mai đi kiểm tra sức khỏe toàn diện.”
Ôn Kiều: “Có cần thiết đến mức đó không?” “Có.”
Ôn Kiều gật đầu, được rồi, anh nói có thì là có, vậy thì kiểm tra thử.
“Anh có thể thuê một căn nhà ở bên ngoài không?”
Rõ ràng Phủ Nam Lễ không theo kịp suy nghĩ của cô: “Hả?”
“Bình thường anh đều sống trong biệt thự ở Tiểu Thang Sơn cùng gia đình. Em muốn gặp anh thì cũng không tiện
lắm. Anh có thể sống ở bên ngoài được không?”
Cô là một kẻ nói dối. Nhưng bây giờ cô không hề muốn rời xa anh dù trong tích tắc.
Cho nên…
“Sao tự nhiên em lại bám người như vậy?” Trước đây, khi anh đi công tác cô còn chẳng tỏ ra luyến tiếc. Giờ đột
nhiên lại biến thành một người khác.
Anh thật sự không cách nào đoán được tâm tư của con gái.
Ôn Kiều kéo bàn tay anh: “Anh đi công tác nhiều ngày như vậy, em thật sự rất nhớ anh.”
Phó Nam Lễ hơi nheo mắt nhìn cô.
Nhớ anh?
Nhưng chẳng thấy cô chủ động liên lạc với anh.
“Có được không?”Giọng cô yếu ớt vì bệnh,lại nũng nịu,đôi mắt long lanh nhìn anh rất đáng thương,vừa dịu dàng vừa quyến rũ,
không ai có thể cưỡng lại.
“Ừm,anh sẽ cho người sắp xếpởgần nhà em,được không?”
Ôn Kiều đang bám vào cánh tay anh,suýt chút nữa đã trèo lên người anh.Cô gật đầu:“Được,được được.”