*********************************
Mấy hành động đó là làm cho Hà Xuyến nhìn, quả nhiên làm người không thể quả tính toán chi li, nếu không sẽ
gặp quả báo.
“Chưa quen cuộc sống nơi đây, cho nên em mới hơi… oải… a.”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông kéo vào tro1ng phòng.
Lúc bước vào phòng mới phát hiện.
Cô bị người ta đùa giỡn.
Đó là một căn phòng lớn, có phòng k9hách, hai phòng ngủ, không phải là kiểu phòng chỉ có mỗi một cái giường. Có
ai oán liếc Phó Nam Lễ, Phó Nam Lễ lấy mũ cơ trưởng 3trên đầu xuống, đặt lên giá để đồ trước cửa, đưa tay lên cởi
cúc áo sơ mi, khóe miệng cong cong không dễ phát hiện. Ôn Kiều căm 8giận, lừa người thì có gì vui.?
Cô đang muốn nói chuyện tử tế thì Phó Nam Lễ lại lấy điện thoại ra nói chuyện, còn che điện thoại rồi nói với cô:
“Có vài việc phải xử lý, em nghỉ ngơi trước đi.”
Cô ngồi trên ghế sofa, người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất. Toàn bộ quá trình đều nói tiếng Anh, Ôn Kiều mơ
hồ nghe được cái gì đó mà bóng bầu dục, đội bóng, các kiểu tương tự. Phòng của bọn họ ở tầng 32, toàn bộ view
ngoài cửa sổ là cảnh đêm Munich, ánh đèn chiếu bóng lên cửa sổ, tôn lên ưu điểm dáng người vai rộng eo hẹp chân
dài của người đàn ông cơ trưởng. Nói chuyện điện thoại nửa tiếng, anh đi lại, giọng thờ ơ: “Mua một đội bóng.” Ôn
Kiều đang uống nước: “Đội bóng gì?” “Đội bóng bầu dục, sau này đặt tên theo tên em, là giao…”
Đôi mắt Ôn Kiều run rẩy: “Bao… Bao nhiêu tiền?”
“3 tỷ 2.”
Tay Ôn Kiều run run.
“Đô la.”
Tay Ôn Kiều run đến mức không dùng được. Giọng điệu này, giống y chang giọng điệu của cô khi đi siêu thị mua một quả dưa hấu 32 tệ. “Em có tài đức gì? Dùng tên em đi đặt cho một đội bóng, có hơi…” Tiếng chuông cửa vang
lên, bữa ăn được đưa đến, Ôn Kiều không thể nói tiếp. Phó Nam Lễ đối xử với cô càng ngày càng tốt, cô càng lại
cảm thấy áy náy.
Cô lại nghĩ đến lời chú Lê nói.
Mọi người đều tính kể với anh.
Mọi người đều muốn thay chỗ của anh
ở bên cạnh anh nguy cơ tứ phía, anh như người cô đơn, đứng trong vòng xoáy lợi ích và tiền tài, người gần gũi với
anh nhất là cô, nhưng cô cũng đang lừa gạt anh. Lòng Ôn Kiều chợt đau âm ỉ.
Nhà họ Ôn, Ôn Kiến Dân đã tức giận hai ngày, Chung Tuệ nhân cơ hội này mà đổ thêm dầu vào lửa. Ôn Kiến Dân
đè huyệt Thái dương, vừa tức vừa không thể làm gì: “Ngày mai tôi bảo kế toán gửi tiền cho nó.”
Tâm trạng của Chung Tuệ và Hứa Lộ chùng xuống.
Bọn họ nhiều người như thế, vậy mà không đối phó được với Ôn Kiều, trận này thất bại ê chề.
Chung Tuệ không cam lòng thầm nghĩ: “Kiển Dân, đúng là anh phải trả tiền, nhưng chẳng lẽ cứ để mặc cho con
nhóc kia muốn lấy bao nhiêu thì lấy? Lỡ như nó nếm được một lần ngon ngọt rồi sau này được đà lấn tới, tiếp tục
đòi tiền anh thì phải làm sao bây giờ?”
loạn được.”
“Vậy anh cũng phải để cho nó kí cam kết, sau khi trả tiền xong không được đòi hỏi gì, nếu không nó làm loạn thành
nghiện, thỉnh thoảng lại đòi một lần, ai mà chịu nổi như thế?”
Ôn Kiến Dân tức hồn hền: “Đương nhiên, sau khi xử lí xong thì không còn liên quan gì nữa.”
Ý cười chợt lóe lên trong mắt Hứa Lộ, dùng hai triệu tệ giải quyết triệt để cũng rất tốt.
Quan hệ của Ôn Kiều với xã hội thượng lưu sẽ hoàn toàn kết thúc.
Hai triệu kia để cho cô ta sống một cách an phận thủ thường frong thế giới người nghèo, đừng đến quấy rầy bọn họ nữa.