• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Còn có người nên không tiện, anh kìm nén cảm xúc của mình lại, một tay ôm eo cô, một tay xoa đầu cô: “Xe bus
công ty đã đậu ở bãi đỗ xe chờ chúng t3a rồi, đi thôi.” Cùng đi trên mạn cầu thang với Hà Xuyến, Hà Xuyến quay
đầu nhìn bọn họ, Ôn Kiều thuận theo dựa vào lòng Phó Nam Lễ như yêu phi 1hại nước hại dân, nhẹ nhàng nhìn Hà
Xuyến cười.
Hồng nhan họa thủy.
Trái tim Hà Xuyến như bị đâm vào, cổ họng đau rát, vịn tay v9ịn cầu thang, không quay đầu lại nhìn nữa.
“Cẩn thận dưới chân.”
Cơ trưởng Phó lạnh lùng, cứng nhắc trong mắt toàn tổ bay, lúc này3 lại dịu dàng, quan tâm nhắc nhở bạn gái nhỏ
chú ý dưới chân. Cơ trưởng, thiết lập con người lạnh lùng của anh sụp đổ rồi! “Ừm.” Giọng nói của Ôn 8Kiều rất
ngoan ngoãn.
Thiết lập thiếu nữ xinh xắn mềm mại cực kỳ ổn, cực kỳ đi vào lòng người. Đằng trước Hứa Thâm nhỏ giọng nói với
Triệu Quyên: “Chị Quyên, đúng là không ngờ cơ trưởng mất hết tình người mà yêu đương vào lại thành kiểu này.”
Triệu Quyên nhìn sắc mặt Hà Xuyến trắng bệch như giấy, trừng mắt nhìn Hứa Thâm: “Bớt bàn luận chuyện của cơ
trưởng đi.”
Lên xe, Phó Nam Lễ kéo Ôn Kiều ngồi xuống, cô mặc váy xếp ly ngắn, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp.
Hầu kết Phó Nam Lễ khẽ trượt, giơ tay mở cúc áo, cởi đồng phục trên người ra trùm lên đùi cô, ngẩng đầu nhìn xe
chở trống trải, Mọi người lập tức giả vờ như đang ngắm phong cảnh, ghé sát vào nhau trò chuyện. Cơ trưởng,
chúng tôi không chú ý quá mức đến bạn gái bé nhỏ của anh đầu, thật đấy!
Chuyển từ xe chở sang xe bus, trên người Ôn Kiều khoác áo của Phó Nam Lễ, tò mò nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Đó là sống gì thế?”
“Sông Isar dưới chân dãy núi Alps.”
“Cái kia thì sao?”
“Giáo đường lớn Munich…”
Giọng điệu bình tĩnh mang theo sự cưng chiều và kiên nhẫn không dễ nhận ra.


Đối với người ngoài, Phó Nam Lễ không kiên nhẫn như thế.
Dường như cô cực kỳ dính lấy anh, dựa cắm vào vai anh, giọng nói lười biếng: “Đẹp quá, cảnh đêm đẹp thật.” Hà
Xuyến nắm chặt váy, hai người đó ở đối diện cô ta, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu là thấy ngay.
Cô gái còn nhỏ tuổi, vậy mà lại biết rất nhiều thủ đoạn quyến rũ.
Thân thể mềm mại như không có xương, dựa hết lên người Phó Nam Lễ.
Từ trước đến giờ Hà Xuyến khinh thường, không dùng những từ mắng chửi người.
Nhưng Ôn Kiều này thật sự là hồ ly tinh hàng thật giá thật. (1)
Trước cửa khách sạn Pullman, ánh đèn mạ vàng cho tường ngoài khách sạn, tạo cảm giác xa hoa mà khiêm tốn,
người gác cửa mặc đồng phục bảo vệ, đeo găng tay trắng bước lên mở cửa.
Mọi người xuống xe, đứng bên ngoài đời bọn họ.
Phó Nam Lễ xuống xe, vươn tay muốn đỡ Ôn Kiều, nhưng Ôn Kiều lại nhảy xuống luôn.
Cảm giác “Bé cưng của bạn đột nhiên xuất hiện”, tim Phó Nam Lễ cũng đập nhanh theo, anh khoác tay lên eo cô:
“Cẩn thận.”
Ánh mắt hai tiếp viên hàng không đằng sau điên cuồng nhìn nhau, nhỏ giọng nói: “Cưng chiều quá.”
Sự tủi thân oán giận của Hà Xuyến đã bốc lên đỉnh đầu, cô ta tự đi vào khách sạn, không đợi mọi người.
Đây là khách sạn bọn họ nghỉ lại mỗi lần bay, có gian phòng cố định.
Ra khỏi thang máy, Phó Nam Lễ dắt Ôn Kiều đi trên tấm thảm mềm mại đến cuối hàng lang thì dừng lại.
Lúc này Ôn Kiều mới hỏi: “Chúng… chúng ta ở chung một phòng?”
Phó Nam Lễ giơ tay ra quẹt thẻ, ngón tay thon dài đặt lên tay nắm cửa màu vàng, muốn mở lại thôi, nhìn cô một
cái: “Chúng ta là người yêu, ở chung một phòng có vấn đề gì sao?”
“Phòng tiêu chuẩn hay giường lớn ạ?”
“Giường lớn.”


Giường lớn thì chi có một cái, Ôn Kiều hoàng hốt!
“Hà? Không… không tốt lắm đầu, chúng… chúng ta..”
“Không phải trên đường đã dính chặt lấy anh sao?”
Ôn Kiều:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK