*********************************
Sau khi nghe xong, sắc mặt Trang Diễn âm trầm, suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng gọi điện cho Hứa Lộ.
Hứa Lộ nhận được cuộc gọi của3 Trang Diễn, được yêu thương mà lo sợ. “Alo, Trang Diễn, có chuyện gì không?”
“Chuyện cuộc sống riêng tư của Ôn Kiều bừa bãi, có quan1 hệ không đúng đắn với nhiều nam sinh ngoài trường, là
tin đồn do cô tung ra!”
Giọng của anh ta hơi khàn, ẩn chứa sự tức giận9.
Nếu không có những tin đồn kia, có lẽ, có lẽ anh ta đã sớm…
Nghe vậy Hứa Lộ bỗng nhiên hoảng hốt, sao Trang Diễn 3biết được? Hứa Lộ nhanh chóng bình tĩnh lại: “Trang
Diễn, em không biết anh đang nói gì cả.”
Trang Diễn mở video lên, Hứa Lộ 8vừa nghe thấy thì sắc mặt trắng bệch, sao hai người này lại nhiều chuyện như
vậy? Dám nói chuyện này ở nơi công cộng?
Đúng là đồng đội heo, hổ cô ta rồi! “Em chưa từng làm chuyện như vậy, là họ nói xấu em. Trang Diễn, anh biết em
là người thế nào mà, em luôn đối xử tốt với Ôn Kiều, sao em có thể làm loại chuyện này sau lưng chứ?”
“Cô không cần phải chổi, rốt cuộc cô đối xử với Ôn Kiều có tốt hay không, trong lòng cô tự biết là được.”
Trái tim Hứa Lộ run lên: “Em chổi gì chứ? Hiện tại Ôn Kiều đang ở bên người đàn ông có tiền, anh cũng thấy rồi,
đâu phải em nói xấu cô ấy? Bởi vì cô ấy thiếu tiền nên cô ấy mới có thể làm bất cứ chuyện gì, Trang Diễn, sao anh
lại nghĩ xấu về em như vậy?”
“Đủ rồi!” Bên kia cúp điện thoại.
Sắc mặt Hứa Lộ đen đi trong nháy mắt.
Là ai đã quay video, là ai gửi cho Trang Diễn? Cô ta chỉ có thể nghĩ tới Ôn Kiều. Bây giờ Ôn Kiều có thể hãm hại cô
ta một cách thản nhiên, điều này khiến cô ta thấy vô cùng lo sợ.
Rốt cuộc Ôn Kiều đã uống nhầm thuốc gì vậy, sao bỗng có đầu óc thế?
Cô ta không thể hoảng sợ, không thể tự làm loạn thế trận, Ôn Kiều có đầu óc hơn nữa cũng không thể so với cô ta.
Mình đã đùa bỡn cô ta ba năm rồi, chẳng qua bây giờ cô ta mới nhận ra thôi…
Sáu giờ tối, tiếng ve trên cây bồ kết và cây đa vang lên không dứt. Ôn Trì và Hạ Bách vẫn chơi game như thường
ngày, Ôn Mặc nằm ì trên sofa xem Heo Peppa, giống một đứa trẻ vậy. Điện thoại trên bàn rung lên “Xe đang đỗ ở
đầu hẻm, ra đi – Đại lão“.
Ôn Kiều củi đầu nhìn mình, may mà Lục Du Du đã mua rất nhiều váy cho cô để đến những nơi cao cấp. Cô mặc
một chiếc váy ren màu đỏ sâm panh, với những dây kim tuyến màu vàng đậm dát ở chân váy, lúc di chuyển khẽ
ánh lên sắc vàng.
Cô đi tới trước bàn máy tính, gõ bàn một cái rồi nói: “Mẹ về có hỏi thì nói chị đi cùng Lục Du Du rồi, biết chưa?”
Ôn Tri không thèm ngẩng đầu lên: “Biết rồi, độc tới, mau lên xe, Hạ Bách, mắt mày để trưng à? Mày kiếm cái xe
nào để lên đi, ông đây đang ở trên cái xe khác rồi.” “Ối, xin lỗi anh Trì, em không để ý.”
Ôn Kiều …
Cô đi tới trước ghế sofa thì bị Ôn Mặc kéo tay lại, đôi mắt trong veo lắng lặng nhìn cô. ÔnKiều khẽ nói: “Chị đi ăn cơm với bạn trai,
em đừng để lộ đấy.”
Dường như Ôn Mặc hơi lo lắng cho cô. Nếu như cô đang yêu đương đàng hoàng thì sao không thể nói với mẹ được? Ôn Kiều cảm
nhận được sự lo lắng của cậu, nên xoa đầu cậu: “Bởi vì một số lý do rất phức tạp nên tạm thời chưa thể nói với mẹ, nhưng chị với anh
ấy là mối quan hệ chính đáng, em đừng lo.” Ôn Mặc do dự gật đầu, rồi thả tay cô ra.
Sắc trời nhá nhem tối, ánh đèn neon sáng lên, Phó Nam Lễ ngồi ở trong xe, cửa sổ xe mở một nửa, gió đêm mùa hè thổi vào xe qua
cửa sổ.