*********************************
Buổi sáng, lúc cô tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn còn mưa, bầu trời u ám, anh ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ, ngồi thẳng
người, ngo1ại trừ nhắm mắt lại thì không thể nhìn ra rằng anh đang ngủ.
Khi cô vừa cựa người, anh liên tỉnh lại, nụ cười rạng rỡ 0của thiếu nữ đập ngay vào mắt anh.
“Anh tỉnh rồi.” Ôn Kiều gạt chăn mỏng trên người sang một bên, ngồi vào bên cạnh a1nh, trên bộ vest có vài nếp
nhăn, rõ ràng anh đã luôn ngủ ở tư thế này.
Ôn Kiều cảm thấy hơi áy náy, cô không nên giữ2 anh ở lại, cảm giác anh ngủ không được ngon.
“Ừ, anh đi thu xếp bác sĩ làm kiểm tra sức khoẻ cho em.” Giọng anh hơi k6hàn,
Ôn Kiều được đưa đến khoa kiểm tra sức khỏe. Sau khi khám xong, cơ thể vô cùng khỏe khoắn, không có vấn đề gì.
<9br>
Lúc này Phỏ Nam Lễ mới yên tâm.
Ôn Kiều được Phó Nam Lễ đưa đến một con hẻm.
Chiếc Maybach dùng trước một căn nhà cổ, nhìn rất lóa mắt, mấy ông bà cô đi ăn sáng đều dừng lại nhìn xe sang,
Ôn Kiều thấy như ngồi trên chông.
Phó Nam Lễ vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay cô, trên đó có một tấm thẻ nhỏ ghi tên và thông tin liên lạc của anh.
Anh rất hài lòng với việc liên lạc khẩn cấp của cô.
Thấy trong hẻm không có ai, Ôn Kiều vội vàng vươn tay đẩy cửa và xuống xe, nhưng cổ tay cô bị người đàn ông
dùng sức kéo mạnh lại: “Cài đặt phím tắt trên điện thoại, sau này nếu có chuyện gì thì việc đầu tiên là phải gọi điện
cho anh.”
Anh vẫn còn để ý đến việc Trang Diễn đưa cô đến bệnh viện. Ôn Kiều gật đầu ngay: “Dạ, vâng.” Nói xong liền vội
vàng xuống xe, cầm ô đi vào nhà. Cô ngồi vào bàn học, nhìn ngày tháng được khoanh tròn trên lịch bàn, thở phào
và gõ nhẹ vào đầu.
Trên đời này thể mà lại có chuyện nực cười như vậy, cô thật sự mắc bệnh “rời xa Phó Nam Lễ thì không thể sống”.
Đây có coi là duyên phận do ông trời sắp đặt không? Cô cầm bút, viết vẽ vào tập vở một cách vô thức, tất cả những
gì cô viết đều là số mười ba.
Mười ba ngày, cũng khá là dài, với thân phận bạn gái thì thông thường sẽ không tới mức quá mười ba ngày mà
không gặp nhau.
Cô hơi buồn, nếu như có một ngày, anh khôi phục trí nhớ, cô sẽ đi đâu về đâu?
Nếu như anh tức giận vì cô đã gạt anh, không muốn gặp lại cô, không muốn cứu cô thì cô cũng không có tư cách gì
để trách móc anh.
Suy cho cùng là cô đã sai trước.
Cô vỗ về lồng ngực, trước lúc đó, hy vọng cô sẽ tìm được một con đường khác để tồn tại.
Cô không thể áp tất cả ham muốn được cứu sống lên người Phó Nam Lễ.
Đại gia bất động sản muốn sống ở bên ngoài, lại còn nhờ anh ta đến xử lý, Hứa Thầm nghĩ thế nào cũng không thể
hiểu được.
Nhưng cơ trưởng đã ra lệnh thì cho dù thế nào, anh ta cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Điều kiện duy nhất là muốn ở gần đường Sơ Ảnh. Anh ta đã liên hệ với môi giới. Khi đến xem nhà, anh ta đã cẩn
thận xem xét tình hình của khu bất động sản cao cấp này.
Bên trên có ghi rõ ràng: Nhà phát triển: Tập đoàn Trung Hoàng
Đều thuộc về bất động sản của nhà cậu chủ Cả Phỏ, nhưng anh lại đến đó thuê nhà.
Haizzz, chỉ cần anh vui là được.
Căn hộ 2 tầng cao cấp, tầng trên cùng, mỗi hộ một thang máy, vô cùng riêng tư, diện tích 200 mét vuông, cửa sổ
kính trong suốt từ trần đến sàn, tầm nhìn đẹp, trang trí đẹp, đồ dùng và thiết bị đều là của thương hiệu cao cấp xa
xỉ. Hứa Thậm chụp vài tấm ảnh cho cơ trưởng xem. Người bên kia bày tỏ sự hài lòng.
Hứa Thầm nghĩ: Là công ty nhà anh phát triển, nếu anh không hài lòng thì không phải là tự chê bai gia đình mình
sao?
“Dùng tên của cậu để ký hợp đồng là được,tôi đã chuyển tiền cho cậu rồi.”
Ting … một triệu tệ vào tài khoản.
Hứa Thâm hít một hơi thật sâu.
Tiền thuế hàng tháng của căn nhà này là hai mươi nghìn tệ,cơ trưởng quá đúng là cậu chủ con nhà giàu,không biết cảnh khổ sở của
đời người,mỗi lần chi tiền đều triệu tệ trở lên.