Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Sau lưng có một giọng cười nhạo truyền tới, Tô Vận quay đầu lại, nhìn thấy Chung Tuệ – vợ hiện tại của chồng cũ bà.
Chung Tuệ áo quần lộng lẫy từ trên xuống dưới, vòng tay ngọc và nhẫn ngọc lục bích, quần áo trên người là thiết kế mới nhất của Chanel, trên tay xách túi da cá sấu phiên bản giới hạn của Hermes có giá bốn trăm nghìn tệ.
Nếu so sánh thì Tô Vận trông giản dị hơn rất nhiều: áo sơ mi cotton, quần ống rộng kaki, bên ngoài còn đeo cái tạp dề kẻ ca-rô màu đỏ rượu, sau một ngày bận rộn thì đầu tóc hơi bù xù.
“Có chuyện gì không?”
Tô Vận nắm chặt giẻ lau trong tay, nhìn Chung Tuệ.
Chung Tuệ nhìn thoáng qua món lẩu Oden đang nấu bên cạnh quầy thu ngân, nhẹ nhàng đưa tay bịt chặt mũi lại, vừa nhìn là biết đang tỏ vẻ chán ghét.
Tỏ vẻ như bà ta sinh ra trong một gia đình giàu có, chưa bao giờ vật lộn ở tầng lớp thấp, cũng chưa từng bước vào một cửa hàng tiện lợi nhỏ trên phố.
Bà ta hoàn toàn quên rằng trước khi bà ta làm thư ký cho Ôn Kiến Dân, bà ta đã từng sống trong một dãy nhà ngang kiểu cũ với một phòng ngủ và một nhà bếp đều nằm ngoài hành lang.
Chung Tuệ nhẹ giọng nói: “Tô Vận, tôi thật sự đã đánh giá thấp cô rồi. Tuổi đã cao rồi mà vẫn lẳng lơ như này, thế nào, bây giờ bộ mặt này của cô chỉ có thể trục lợi từ cửa hàng tiện lợi nhỏ bé này sao? Bánh mì và sữa sắp hết hạn? Cô có cảm thấy quá khiêm tốn rồi không?”
Chung Tuệ nhìn vào mắt Tô Vận với vẻ khinh thường lộ liễu.
Lý Minh Viễn tức giận, quát: “Người đàn bà này, cô đang nói xằng nói bậy gì chứ?”
Chung Tuệ giễu cợt: “Lẽ nào không phải sao? Tô Vận, cô thật cao tay. Một tay câu dẫn ông chủ của mình, một tay kêu con gái mình đi vòi tiền Kiến Dân. Hai bên đều không tha, tham vọng của cô thật không nhỏ mà…”
Ôn Kiều vội vàng chạy tới, cầm một chai lê chưng đường phèn ở trên kệ, mở nắp chai ra, đổ từ trên đầu Chung Tuệ đổ xuống.
Bộ đồ Chanel và chiếc túi phiên bản giới hạn của Hermes đều đã bị cô phá hỏng.
Chung Tuệ hét lên thất thanh: “A… Túi của tôi…”
Nói xong thì liền che túi vào trong lòng, vào thời điểm mấu chốt thì bản chất của bà ta đã bộc lộ, gia đình giàu có sẽ để tâm một cái túi phiên bản giới hạn sao?
Lý Minh Viễn cười thành tiếng, nhưng Tô Vận thì lại lo lắng.
Sau khi Ôn Kiều đổ hết một chai lê chưng đường phèn thì liền ném chai rỗng xuống đất.
Chung Tuệ lúc này mới quay lại và nhìn thấy Ôn Kiều: “Cô bị điên à? Cô có biết cái túi này bao nhiêu tiền không? Làm hư rồi thì cô có thể đền nổi sao?”
Ôn Kiều vân vê tóc: “Con gái gây sự, vậy để bố thanh toán hóa đơn đi, quay về khóc lóc với Ôn Kiến Dân đi, để ông ta mua cái khác cho bà. Bà xem bà khóc lóc sướt mướt như này, không phải chỉ là một chiếc túi da cá sấu mấy chục nghìn tệ thôi sao, như này sẽ khiến bà trông thấp hèn lắm đấy.”
Chung Tuệ vội vội vàng vàng lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi, lau sạch đồ uống dính trên mặt một cách loạn xạ, đầu tóc rối xù cả lên, khách đến mua đồ đều chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xì xào.
Bà ta chưa bao giờ nhếch nhác như này.
Sự tức giận của bà ta chuyển lên người Tô Vận: “Thảo nào cô lại bị nhà họ Ôn đuổi ra khỏi cửa. Nuôi một đứa con gái thô bỉ như này, quả là cô đã tốn không ít công sức. Còn nữa, cô đã ly hôn với Kiến Dân rồi, tại sao cô còn không biết xấu hổ mà xúi giục con gái đi vòi tiền? Hơn nữa còn hống hách như sư tử gầm, đòi một phát đến hai triệu tệ.”
Tô Vận sửng sốt.