*********************************
Nhà họ Ôn kinh doanh cảm biến nhiệt, Ôn Kiển Dân đã tạo rất nhiều mối quan hệ, không dễ dàng gì mới móc nối
được với nhà họ Phó và có duyên1 hợp tác.
Không phải chỉ mong kiếm tiền của nhà họ Phó, mà là sẽ rất nở mày nở mặt nếu nói có mối quan hệ với nhà họ
Phó.
N0hưng không ngờ rằng, mối duyên làm ăn cỏn con này bỗng nhiên đứt gánh giữa chừng.
Giám đốc dự án Southern District của Trung Hoàn đ1ã trực tiếp gọi điện cho Ôn Kiến Dân, nói rằng đã tìm được
nhà cung ứng mới.
Ôn Kiến Dân hơi hốt hoảng, mối quan hệ cá nhân rạn nứt2 thì sau này muốn kết thân với nhà họ Phó sẽ càng khó
hơn lên trời.
“Giám đốc Hoàng, không phải việc hợp tác giữa chúng ta luôn rất6 tốt sao?” “Chính người bên cạnh cậu chủ đã
đích thân gọi điện cho tôi. Nói rằng Hứa Lộ, con gái của anh đã làm cậu chủ của chúng tôi không9 vui. Giám đốc
Ôn à, anh phải dạy bảo đàng hoàng, không thể để con mình làm hỏng đại sự.”
Ôn Kiến Dân không thể tin được, con gái kể của ông ta từ trước đến nay đều ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết phép
tắc. Khi đưa đi tham gia tiệc, còn được người lớn hết lời khen ngợi, làm sao có thể chọc tức cậu chủ nhà họ Phó?
Bữa tối, trên bàn ăn nhà họ Ôn, sắc mặt Ôn Kiển Dân xanh lét, Chung Tuệ hoảng sợ: “Kiến Dân, anh sao vậy?”
Ôn Kiển Dân nhìn Hứa Lộ: “Con đã làm gì khiến cậu chủ nhà họ Phó giận?”
Hứa Lộ thầm lo lắng.
Cô ta làm gì có cơ hội chọc giận vị cậu chủ cao cao tại thượng đỏ?
Người cô ta chọc giận là Ôn Kiều.
“Kiển Dân, anh đang nói cái gì vậy? Lộ Lộ nhà chúng ta làm gì có cơ hội gặp được vị cậu chủ kia chứ?”
Ôn Kiển Dân nghiến răng: “Công ty không dễ gì mới tạo được một xíu quan hệ với nhà họ Phó. Một câu nói của
cậu chủ lớn thì chuyện làm ăn liền không còn. Vị cậu chủ lớn đó đích thân nói Hứa Lộ đã chọc giận cậu ta.”
Sắc mặt Hứa Lộ trắng bệch, thế mà Phó Nam Lễ lại ra mặt vì Ôn Kiều.
Đã có một Trang Diễn hướng về Ôn Kiều, bây giờ lại có thêm một Phó Nam Lễ.
Rõ ràng Ôn Kiều là giả vờ để hãm hại cô ta.
Tại sao bọn họ không thể nhìn ra thủ đoạn và mánh khoé của cô ta?
Hốc mắt Hứa Lộ đỏ hoe: “Chú Ôn, con thật sự không biết gì cả. Con chưa từng gặp cậu chủ nhà họ Phó.”
Ôn Kiển Dân vô cùng tức giận nhưng không có chỗ để trút ra.
Chung Tuệ nói: “Chắc chắn là có hiểu lầm rồi. Kiển Dân, anh tìm cơ hội nghe ngóng thử xem rốt cuộc có chuyện
gì.” Ôn Kiển Dân tức giận, nói một câu: “Con không được phép gây sự nữa”, Sau đó buông đũa xuống, đi lên lầu,
vẻ mặt không hài lòng.
Nước mắt Hứa Lộ rơi xuống. Ôn Kiều, cô đợi đấy!
Đường Sơ Ảnh, Tứ Hợp Viện.
Ôn Trì gõ cửa, dựa vào cạnh cửa: “Ngày mai, em và Ôn Mặc phải quay lại trường. Em ấy tham gia Olympic Toán
học mùa Hè, còn em tham gia một trận thi đấu khúc côn cầu.”
“Chị biết rồi.”
Sát vách có tiếng mô tô ầm ầm, mắt Ôn Trì sáng lên: “Em đi xem xe mô tô phân khối lớn của anh Khải.”
Ôn Kiều liếc nhìn cậu thiếu niên đang vội vã rời đi, lắc đầu. Cậu ấy yêu tất cả mọi thứ trừ chuyện học hành, thật là
lo âu.
Hôm sau, lúc Phó Nam Lễ gọi video từ Munich đến, chủ Quý của cửa hàng tiện lợi đang vác máy điều hòa và bước
vào cửa cùng mẹ cô.
Giọng nói của mẹ cô truyền đến: “Minh Viễn, trong phòng tôi không cần lắp điều hòa. Tôi không sợ nóng.”
Quý Minh Viễn: “Sao lại không sợ nóng? Phòng của chị vốn đã nhỏ, lại quay về hướng Tây, mặt trời chiếu cả buổi
chiều, chưa kể ban đêm lại quá nóng. Tôi lắp lên cho chị.”
“Bao nhiêu tiền?Tôi trả cho cậu.”
“Không cần tiền,coi như là phần thưởng cho chị.Chị làm trong tiệm của tôi,khách hàng đều rất hài lòng.”
“Phải đưa tiền chứ.”Sau đó là tiếng của máy khoan điện,dường như chú Quý đang khoan lỗ.
Ôn Kiều đóng cửa,nhận cuộc gọi video của anh.Do lệch múi giờ nên bên kia hình như đã về khuya.Bên ngoài cửa sổ phía sau lưng
anh tốt mịt.Anh đang mặc một chiếc áo ngủ,tóc hơi ẩm,rồi xù trước trán,cơ thể mệt mỏi.Anh cầm một cốc nước,uống một ngụm,
hơi nhíu mày:“Lại là âm thanh gì vậy?”