*********************************
Ván thứ tư bắt đầu, ba người kia đều nghiêm túc hơn.
Nhưng rõ ràng họ có lòng nhưng không đủ khả năng.
3Ôn Kiều luôn giữ quy luật thắng ba ván thua một ván, mà một văn thua cũng là do cô nhường, không muốn họ bị
mất mặt.
Rõ ràng cô đang khống chế nhịp điệu của trò chơi.
Ánh mắt ba người họ nhìn Ôn Kiều đã thay đổi so với lúc9 đầu, thiên phú môn toán của cô gái này không hề thua
kém cậu chủ,
Rõ ràng cô gái này có móng nhọn, nhưng họ ch3ỉ nhìn thấy phần bụng mềm nên đã xem thường.
Hai người này thật sự đáng sợ.
Chơi hơn mười ván, ba người8 vẫn thua, số chip của họ rất nhiều. Phó Nam Lễ cúi đầu nói với Ôn Kiều: “Em đã
thắng 200 ngàn trong một đêm.”
Ôn Kiều: ….
Kiếm tiền từ người có tiền dễ thật! Cô tới đây không phải để đánh bài, cô đưa tay xoa vai, Phó Nam Lễ thản nhiên
nói: “Cô ấy mệt rồi, không chơi nữa.” “Được, được, được.”
Có tiền hay không là chuyện nhỏ, bị một cô gái nghiền ép, bị mất mặt mới là chuyện lớn.
Ôn Kiều rời khỏi Phó Nam Lễ, đi tới trước quầy bar, gọi vài ly rượu, rồi nhiệt tình bưng đến bàn, đưa cho mấy anh
trai đã thua tiên cho cô.
Phó Nam Lễ híp mắt nhìn Ôn Kiều, ngón tay thon dài nhẹ vỗ lên con chip đánh bài.
Ôn Kiều cầm mấy ly rượu trên khay bạc đưa đến trước mặt từng anh trai.
Cuối cùng đưa tới chỗ Phó Xuyên.
Đây là nghi phạm chính của Ôn Kiều.
Trong hành lang bệnh viện hôm đó, mặc dù nghe thấy giọng nói, nhưng có quá nhiều tạp âm nên khó phân biệt
được là ai trong bọn họ.
Phó Xuyên ít nói, nhìn khá âm trầm.
Lúc Ôn Kiều đưa ly rượu cho anh ta thì có ý nghiêng tay, ly rượu đổ xuống cánh tay Phỏ Xuyên. “Xin lỗi, xin lỗi.”
Ôn Kiều vừa xin lỗi vừa muốn xắn tay áo anh ta lên.
Phó Xuyên: “Không sao, tôi lau đi là được.”
Sắc mặt Phó Nam Lễ tái xanh, anh nắm cổ tay Ôn Kiều, ôm người vào lòng. Ánh mắt Ôn Kiều vẫn khóa chặt Phó
Xuyên, đợi anh ta xắn tay áo lên để xem trên tay anh ta có hình xăm hay không.
Phó Thành lấy khăn giấy đi qua: “Anh, lau đi.”
Phó Xuyên nhận khăn tay, lau lên tay áo sơ mi, nhưng không xắn tay áo lên như mong đợi của Ôn Kiều. Ôn Kiều
cau mày, không chú ý tới sắc mặt của người đàn ông bên cạnh đã sầm cả xuống.
Phó Hoài Viễn: “Trình độ tính toán của Tiểu Ôn giói ngang cậu chủ của chúng ta rồi. Học đại học rồi phải không?
Học đại học nào?”
Ôn Kiều cười: “Học viện Âm nhạc, toán học chỉ là sở thích.”
Với thành tích văn hóa của cô, có thể thi vào những đại học hàng đầu cả nước, nhưng cô thích âm nhạc, muốn
chứng minh nhạc cụ dân tộc mà đám người Hứa Lộ và Triệu Đồng đã coi thường, vì vậy cô nhất định phải vào Học
viện Âm nhạc Trung ương.
Phó Hoài Minh kéo anh trai mình, sắc mặt cậu chủ không tốt lắm, dường như rất phiền khi họ chiếm dụng quá
nhiều thời gian của cô gái này.
“Chúng ta đến phòng đấm bốc chơi đi.”
Ôn Kiều đứng dậy muốn đi cùng, cô không cam lòng khi chưa tìm được ai có hình xăm. Nhưng cô lại bị người đàn
ông kéo lại: “Em không được đi đầu hết, chờ ở đây đi.” Mấy anh em họ của anh vội vàng bỏ chạy.
Ôn Kiều quay đầu, nhìn đôi mắt u ám, trái tim run lên, sao anh lại mất hứng vậy?
“Anh sao vậy?”
Trước mặt Phó Nam Lễ, Ôn Kiều luôn dịu dàng, thu hết tất cả móng vuốt.
“Không sao cà.”
Giọng anh lạnh nhạt, mấy chữ như nổi máu ghen không thể được nói ra từ miệng cậu chủ luôn đứng trên cao như anh được.