*********************************
Không lâu sau, Phó Nam Lễ trở về phòng bệnh. Món mà anh mua là cháo nấm hương thịt gà của Tẩm Phương Trai.
Khi mở nắp ra, mùi thơm ngào ngạt1.
Đúng lúc một chai truyền vừa hết, y tá rút kim ra và nói vài câu với Phó Nam Lễ, mặt ửng đỏ. Có ai nhìn thấy dáng
vẻ cậu chủ xuất0 chúng mà không đỏ mặt, tim không đập nhanh? Phó Nam Lễ ấn bông gòn vào chỗ bị ghim kim
giúp cô. Ôn Kiều lẩm bẩm: “Không cần nằm viện, em 1nên về nhà thôi.”
N
“Theo dõi một đêm, ngày mai không có chuyện gì thì hãy xuất viện.”
“Buổi tối, anh… có rời đi 2không?”
Cô hỏi một cách cẩn thận. “Em muốn anh đi không?”
Ôn Kiều nắm chặt ngón cái của anh, động tác thể hiện sự dựa dẫm.6
Giống như một con mèo hoang bị bỏ rơi. “Em không muốn anh đi.”
Anh ném mấy cục bông dính máu vào thùng rác y tế, trầm giọn9g nói: “Không đi, ăn cơm tối trước đã.”
Rửa tay xong, anh ăn tối cùng với cô, bên ngoài đang mưa giông sấm chớp.
Anh giống như một viên thuốc trợ tim cấp tốc của cô. Ngồi ở bên cạnh anh, cô vô cùng an tâm.
Phòng bệnh VIP mà Phỏ Nam Lễ sắp xếp cho Ôn Kiều xa hoa như ở khách sạn cao cấp. Sau khi tắm rửa xong thì
vấn đề ập đến.
“Anh ngủ ở đâu?”
Phỏ Nam Lễ liếc mắt nhìn ghế sofa, ý bảo ngủ trên sofa một đêm là được.
Ôn Kiều cảm thấy bản thân đã để cậu chủ nhà người ta phải chịu ấm ức rồi, vì vậy cô vỗ giường mình: “Hay là anh
ngủ trên giường đi.”
Cô còn chưa kịp nói câu em ngủ trên sofa, thì đã thấy ánh mắt anh rừng rực, yết hầu nhấp nhô, giọng nói nặng nề:
“Em đã bị bệnh rồi thì an phận đi.”
Cô gái này luôn trêu ghẹo mà không biết rằng anh đang bị giày vò.
Ôn Kiều luống cuống: “Ý của em là, anh ngủ trên giường, em ngủ sofa.”
Anh đang nghĩ gì thế? Chẳng lẽ anh cho rằng cô mời anh ngủ cùng?
Phó Nam Lễ nhìn mặt cô từ ứng đó chuyển thành đỏ thẫm, lan đến chiếc cổ mảnh mai. Ánh mắt anh càng thâm
trầm, anh tắt đèn, chỉ để lại đèn hành lang ở lối vào: “Anh ra ngoài hút một điếu thuốc. Em ngủ trước đi.”
Đứng trước cửa sổ đầu cầu thang, anh hút ba điếu thuốc mới có thể kìm nén sự kích động khó giải thích trong lòng.
Chủ Lê gọi điện thoại đến, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cậu chủ, cậu đã về chưa? Bà chủ vẫn đang đợi cậu.”
“Nói với bà ấy rằng tối nay tôi không về, có vài chuyện bên ngoài.” “Có chuyện gì rất gấp hay sao?” Phía bên kia,
chủ Lê nghe thấy cậu chủ hừ nhẹ một tiếng, liền biết là mình đã vượt quá phép tắc, vội vàng nói: “Được, vậy tôi sẽ
nói là chuyện của công ty hàng không.”
Sau khi cúp máy, chủ Lê thở dài, bên cạnh là di Cầm đang lo lắng cho Phó Nam Lễ: “Sao rồi?”
Chủ Lê đăm chiêu, bèn nói với di Cầm về chuyện của Ôn Kiều.
Di Cầm ngẩn người một lúc, rồi mới nói: “Cậu chủ không phải kiểu người dễ tin người khác như vậy. Sao cô gái đó
nói là bạn gái của cậu ấy, cậu ấy liền tin ngay. Cho dù cậu ấy có quên cái gì đi nữa thì tính cách cũng sẽ không thay
đổi quá lớn. Ngày đó khi về nhà, tôi thấy vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó mà.”
“Điều không hay chính là ở điểm này. Thế mà cậu ấy lại tin, còn rất quan tâm đến cô gái đó.”
“Cô gái đó có đẹp không?”
“Đẹp,cực kỳ đẹp.
Di Cầm khoanh tay,lo lắng:“Cô gái đó tiếp cận cậu chủ chúng ta cóýđồ gì chứ?”Ôn Kiều vốn dĩ muốn đợi Phó Nam Lễ trở về rồi
mới ngủ,nhưng không đợi được anh,nên đã mơ màng ngủ rồi.
Cô ngủ không ngon giấc,mơ hồ cảm thấy như có ai đó đang ngồi cạnh giường,ánh mắt rực lửa.Cô trở mình,nắm lấy bàn tay bên
cạnh giường,mơ mơ màng màng nói“Đừng đi”,sau đó ngủ tiếp.
Hình như nơi cô đang nằm ươn ướt … 10