*********************************
Nói cách khác, thì sau này bài hát được sử dụng ở bất kì nền tảng âm nhạc nào hay được người khác biểu diễn thì
Ôn Kiều đều nhận được p3hỉ bản quyền.
Nếu như bài hát này hot, Ôn Kiều chỉ cần nằm thôi cũng kiếm được tiền. Mà Tống Hạo lại vội vàng muốn chuyển
thẳn1g tiền cho cô ngay bây giờ.
Vội vàng đến mức giống như lừa gạt.
Nếu không phải sau nửa tiếng đã nhận được ba trăm ngàn9, Ôn Kiều thật sự thấy hơi khó tin.
Tổng Hạo sợ người có tài như thế lại chạy mất, cho nên muốn nhanh chóng xác định mọi chuyệ3n, vì vậy mới vội
vã như thế.
“Sau này nếu có ca khúc mới sáng tác, nhất định phải gửi cho tôi, ok?” Ôn Kiều vui vẻ trả lời lạ8i “ok“.
Khiếu thẩm mỹ và nhân phẩm của Tống Hạo đều làm cô thấy đáng tin, sau này sẽ hợp tác lâu dài.
Tô Vận đi vào, còn cầm theo đồ ăn, Ôn Mặc đi đến giúp, Ôn Kiều nghe tiếng động thì ra khỏi phòng.
Tô Vận nhấc túi nilon trong tay: “Tối nay ăn tôm, con muốn ăn tôm kiểu gì? Tôm chiên hay tôm ngâm muối?”
“Tôm chiên.”
“Vậy thì lấy cây tăm lại đây, mẹ sơ chế tôm.”
Dưới cây bồ kết, Ôn Kiều định giúp bà rút chỉ tôm thì bà phẩy tay: “Không cần con giúp.”
Ôn Kiều cầm lấy con tôm đang nhảy: “Con muốn giúp.”
Tô Vận cười nhìn cô: “À, hôm nay bác con gọi điện cho mẹ, ngày mai sinh nhật bác con, nhà bác mời chúng ta đến
ăn trưa.”
Ánh mắt Ôn Kiều nghiêm nghị, người bác gái con buôn kia của cô luôn ghét bỏ cả nhà họ, gần như không có quan
hệ gì, sinh nhật năm ngoái của bác cũng là mẹ cô không mời mà đến.
Áo sơ mi mẹ cô mua cho bác còn bị bác gái chán ghét nói là hàng vỉa hè trước mặt mọi người.
Sinh nhật năm nay sao lại chủ động mời họ?
“Năm ngoái đến không phải bác gái chỉ cây dâu mắng cây hòe chế giễu sao? Năm nay mẹ còn định đến?”
“Đó là bác của con, là anh trai mẹ, lời của bác gái, con đừng để trong lòng, hiểu chưa?”
“Anh trai… Ông ấy xem mẹ như em gái sao? Ông ấy đối xử với chúng ta tốt bằng di Hiểu Quân.”
Tô Vận bất đắc dĩ: “Ăn một bữa cơm trưa thôi, chính miệng bác con mời.” “Con không muốn đi, mẹ thích thì cứ đi
đi.”
Tô Vận hết cách với Ôn Kiều: “Sao con lại không nghe lời như thế?”
Hôm sau sáng sớm Tô Hải đã gọi điện thoại đến, Ôn Kiều đang ngồi ở xa cũng nghe được giọng bác mình: “Mọi
người đến đi, ở Hải Thành này anh chỉ có một đứa em gái ruột, sinh nhật anh người một nhà sao có thể không đến
được?”
Ôn Kiều cau mày, nhiệt tình đến mức bất thường.
Tô Vận tắt điện thoại nói với Ôn Kiều: “Bác con nói sẽ đến đón chúng ta.” Ôn Trì ở bên cạnh vừa gặm táo vừa nói:
“Chồn chúc tết gà, không có ý tốt gì đâu, cả nhà họ định tính toán cái gì thế?”
Tô Vận gõ đầu cậu: “Hỗn hào, nói ai là chồn ai là gà thế?”
Ôn Trì hừ một tiếng: “Bác gái sợ tiếp xúc với họ hàng nghèo như nhà ta, đột nhiên nhiệt tình như thế, chuyện khác
thường chắc chắn có nguyên nhân.” Nửa tiếng sau, chiếc xe tải nhỏ của Tô Hải dừng ở đường Sơ Ảnh, ông ta bốn
mươi sáu tuổi, dáng người hơi mập, vì chạy nên mặt đỏ rần, thở hồng hồng dừng ở trước cửa nhà Ôn Kiều: “Bác
đặc biệt lái xe đến đón mọi người, Kiều Kiều, Tiểu Trì, Tiểu Mặc, mau cùng mẹ con đến nhà bác ăn cơm.”
Ôn Trì và Ôn Mặc đều nhìn về phía Ôn Kiều.
Tô Vận cũng hơi thấp thòm, nhỏ giọng nói: “Đi ăn một bữa cơm đi.”
Ôn Kiều cười: “Bác đã đến tận đây mời rồi, Tiều Trì, Tiểu Mặc, chúng ta đi ăn một bữa cơm, đề bác vui.”
Cô muốn xem xem cái gia đình này muốn làm cái gì.