*********************************
Sự xuất hiện đột ngột của anh đã làm xáo trộn kế hoạch của cô, tất cả thành công trước đây đều vứt bỏ, cô lại phải
bắt đầu thử n3ghiệm lại từ đầu, nói không chừng lại phải nói dối hoài.
Nên cô đương nhiên là muốn trốn rồi.
Cô quay người, ch1ột dạ nhìn Phó Nam Lễ: “Không… không hề chạy.”
Anh nhìn người đàn ông sau lưng có một cách dò xét, chủ Lê đã từng đưa9 ảnh của Trang Diễn cho anh xem, anh
nhận ra anh ta, chính là bạn học nam mà Ôn Kiều đã từng theo đuổi.
Ánh mắt anh chợ3t ủ rũ.
Cổ tay của Ôn Kiều bị anh cầm chặt đến mức có vết đỏ, cô khe khẽ nói: “Đau.” Phó Nam Lễ lôi cô đi vào khán
phòn8g, Trang Diễn muốn đi theo liền bị một người vệ sĩ ngăn lại: “Xin lỗi, cậu chủ của chúng tôi không muốn bị
người khác quấy rầy.”
Cửa thang máy đổi diện mở ra, bà Trang bước ra, thấy Trang Diễn đang tranh cãi với người khác liên vội vàng kéo
Trang Diễn lại: “Buổi biểu diễn sắp sửa bắt đầu rồi, chúng ta mau vào trong đi.”
Ôn Kiều – một cô gái sinh ra trong gia đình có tiền sử mắc bệnh tâm thì nên bỏ qua đi.
Bên cạnh bồn hoa phía sau quầy rượu trong khu vực nghỉ ngơi của giếng trời, tiếng nước róc rách, Ôn Kiều nhìn
người đàn ông vẻ mặt u ám trước mặt một cách thận trọng.
“Tại sao lại phải trốn khi nhìn thấy anh?”
“Em… Em sợ anh sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa em và Trang Diễn.” Nếu không có một lời giải thích thì hôm nay
nhất định anh sẽ không bỏ qua cho cô.
“Vậy là tới cùng Trang Diễn, đúng không?”
Ôn Kiều thề thốt phủ nhận: “Tất nhiên là không, là gặp ở cửa xoay của du thuyền. Em tới cùng với Lục Du Du.
Không tin anh có thể hỏi Du Du…”
Lục Du Du luôn luôn tự nhận mình là người đàn ông kiên cường, đột nhiên bị lôi vào thì liền run cầm cập: “Anh
Phó, trại hè là có thật, Kiều Kiều của chúng tôi đã đi tham gia trại hè thật mà.” 2
Ôn Kiều: …?
Ai hỏi câu chuyện trại hè chứ?
Người chơi hệ tự hủy?
Lục Du Du, khí phách của đàn ông đích thực đâu rồi? ?
Tại sao nhìn thấy Phó Nam Lễ thì liên sợ rồi?
Phó Nam Lễ nhìn sang Lục Du Du: “Xin lỗi, tôi và bạn gái tôi có một số chuyện riêng cần nói, làm phiền cô tránh
một lát.” Ôn Kiều mở to mắt, dùng ánh mắt bảo Lục Du Du đừng rời xa cô, nhưng Lục Du Du lại chạy rất nhanh,
như thể chạy bằng “lăng ba vị bộ”, quả thật là Phó Nam Lễ bảo gì liền nghe nấy.
“Nói về chuyện trại hè đi.”
Đợi sáu ngày mà vẫn không thấy có chủ động đến thú nhận, hôm nay, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy anh lại là
chạy trốn, sắc mặt của Phó Nam Lễ xám xịt.
Là người được nuôi dạy tốt đến đâu cũng không thể tránh khỏi việc mất kiểm soát cảm xúc. Khóe miệng Ôn Kiều
nhếch lên, vừa định lên tiếng thì
“Nghĩ kỹ càng rồi hẵng nói.”
Ôn Kiều ngẩng đầu, ánh đèn pha lê nhấp nháy rọi vào trên mặt anh, cô có thể cảm nhận được cảm xúc giận dữ mà
anh đang che giấu. Vốn dĩ cô có hơi hối hận vì lúc đầu đã nói dối anh, nhưng bây giờ lại cảm thấy, cô dường như bị
mắc kẹt trong một đầm lầy khổng lồ, rút lui hay không rút lui đã không còn do cô nói là được nữa rồi.
“Em đã nói dối anh.”
“Về mặt nào?” Anh xoa vào lòng bàn tay của cô, ánh mắt trầm lắng.
“Em không đi tham gia trại hè.”
“Tại sao lại nói dối?”
Ôn Kiều giống như người đang đi dây trên không trung, một khi đã bước một bước thì chỉ có thể liên tục tiến về
phía trước, chỉ có thể dùng thêm một lời nói dối để bù đắp cho một lời nói dối khác.
Không tự chủ được.
Càng ngày càng áy náy, càng ngày càng chột dạ.
“Bởi vì em luôn cảm thấy gia cảnh hai bên không ngang nhau, em luôn cảm thấy mình không xứng với anh, ở cùng
với anh, em thấy rất áp lực.”
Bàn tay Phó Nam Lễ trượt từ bả vai thẳng xuống eo cô, ngón tay vẽ một đường vòng cung hoàn hảo
Cơ thể của thiếu nữ rất phi thường.
Bàn tay kéo nhę một cái, Ôn Kiều liền bị ép sát vào lồng ngực anh, nhịp tim tăng vọt theo sự tăng lên của adrenalin.
Người đàn ông này thật sự rất nguy hiểm. Cô đang điên cuồng thăm dò bên bờ vực nguy hiểm.
“Nếu em đã đồng ý làm bạn gái anh, vậy thì nên có trách nhiệm với anh. Không nên có ý nghĩ hai lòng bốn dạ như này, bỏ ý nghĩ rời
khỏi anh ở trong đầu đi. Em đã nghe thấy chưa?”