*********************************
Tô Vận vừa định lên tiếng, Ôn Kiều đã đè tay bà xuống, chuyện này không thể thương lượng. Tiền là để chữa bệnh
cho Tiểu Trì 3và Tiểu Mặc, không thể đưa cho người ngoài.
Tô Dĩnh làm khó dễ: “Ôn Kiều, sao trong mắt em chỉ có tiền vậy, đều là 1người thân có cần phải tính toán rõ ràng
như vậy không?”
Ôn Trì sắp nổi giận, Ôn Kiều đè vai cậu lại, cười giễu nhì9n Tô Dĩnh: “Có rất nhiều người mua nhà bằng tiền đi vay
mà sao chỉ có mình nhà của chị so đo từng li từng tí tiền lời vậy. 3Trong mười mấy năm qua, nhà chị chưa từng
giúp đỡ chúng tôi, tại sao lại nghĩ tôi phải cho mấy người vay tiền? Trong mắt ch8ỉ có tiền là mấy người, sao lại đổi
trắng thay đen thế?”
Lỗi không vui: “Bố mẹ, đừng mượn cô ta nữa, hống hách quá.”
Hà Mai quay đầu trùng anh ta, rồi lại cười với Ôn Kiều: “Kiều Kiều à, trước đây hai bác cũng không dư dả gì, còn
phải nuôi hai đứa nhỏ, sau này…” Ôn Kiều không nhịn được ngắt lời bà ta: “Tôi đã mời bác sĩ tâm lý cho Tiểu Mặc,
bác sĩ đó thu phí theo giờ, không biết hai triệu có đủ không. Tôi sẽ không cho ai số tiền này cả.” Hà Mai tận tình
khuyên bảo: “Ôi, Kiều Kiều à, mọi người đều nói bệnh tự kỷ với bệnh trầm cảm là bệnh quái đản, cần gì phải khám
bác sĩ? Đừng lãng phí số tiền kia.”
Bốp… Ôn Kiều bỗng đập bàn, mọi người giật nảy mình.
Ôn Kiều giữ tay mẹ mình, nhìn Ôn Trì và Ôn Mặc: “Chúng ta đi thôi.”
Tô Vận khó xử, nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, có gì thì từ từ rồi nói.”
Tô Hải cũng lên tiếng: “Kiều Kiều, bác gái cháu không biết cách nói chuyện, cháu đừng để trong lòng.” Tô Lỗi
nghiến răng nghiến lợi: “Để cô ta đi đi, đi vay tiền mua nhà còn phải xem sắc mặt của một con nhóc sao? Sao cô ta
không làm Thượng đế luôn đi?” Ôn Kiều nhìn mẹ: “Mẹ, đi thôi.”
Tô Vận thấy cô hơi run rẩy, bà biết hai đứa em trai là mạng của cô, nói Tiểu Trì và Tiểu Mặc là bệnh quái đản đã
chọc vào nỗi đau của cô.
Con cái chịu ấm ức, bà vô cùng đau đớn, vội vàng kéo Ôn Trì và Ôn Mặc, nói với Tô Hải: “Em đi trước đây.”
Tô Hải và Hà Mai tiễn họ tới cửa thang máy, tới khi cửa thang máy khép lại, Tô Dĩnh và Tô Lỗi trợn mắt: “Bố mẹ,
người ta đã nói không muốn cho mượn tiền, sao hai người cứ trông đợi vào cô ta vậy? Ôn Kiều
hống hách như thế đều do hai người nuông chiều mà ra.”
Hà Mai đập vào gáy Tô Dĩnh: “Con thì biết cái quái gì, Ôn Kiển Dân đối xử tệ bạc với họ, con nhóc kia có thể lấy
được hai triệu từ tay người cha keo kiệt của nó đã chứng minh nó rất có bản lĩnh. Tương lai con. nhóc đó đầy hứa
hẹn.”
Tô Dĩnh khoanh tay, cười giễu: “Chắc là đi khóc lóc om sòm, ăn vạ qua lại thôi. Ôn Kiến Dân cần mặt mũi nên dùng
tiền đuổi cổ cô ta, cô ta thì hứa hẹn gì chứ.”
Dưới lầu, giờ đang lúc nóng đỉnh điểm, Tô Vận còn muốn ngồi xe buýt, nhưng Ôn Kiều vẫy một chiếc taxi. Không
chỉ có hai triệu của Ôn Kiến Dân mà cô còn dựa vào khả năng của mình để kiếm tiền.
Sau này không còn phải sống quá gò bó nữa.
Về đến nhà, Tô Vận bỏ túi xuống: “Mẹ nấu mì cho các con ăn.”
Ôn Kiều trịnh trọng nói với hai đứa em trai: “Người khác có nói gì cũng đừng để trong lòng, biết chưa?”
Ôn Trì xùy một tiếng: “Mấy lời họ nói em coi như đang đánh rắm.”
Ôn Mặc gật đầu, cậu chỉ nghe lời của chị. Tô Vận bưng một tồ mì lớn vào phòng khách.