• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Người đàn ông đang xem thị trường chứng khoán trên máy tính bảng ngẩng đầu thì đụng phải đối mắt thuần khiết
và xinh đẹp. Sự kinh3 ngạc xẹt qua đôi mắt Phó Nam Lễ, giọng anh thâm trầm: “Đi thôi.”
Nói xong, anh nắm tay cô thật chặt.
Ôn Kiều hỏ1i anh: “Em mặc như thể thích hợp không?”
“Thích hợp.”
Tích chữ như vàng.
Câu lạc bộ Tiểu Thang Sơn được 9xây trên núi, xe đi qua một con đường mòn có mùi nhãn thơm và cây ngô đồng,
rồi dừng lại trước một tòa nhà khá sang trọng ở bên 3hồ.
Người gác cửa bước lên mở cửa xe, hai người cùng xuống xe.
“Cậu chủ.” Mấy người phục vụ mặc vest cung kính đ8ón tiếp anh. Phó Nam Lễ nắm tay Ôn Kiều bước vào. “Họ
đang ở đâu?” “Phòng bài a.”
Hai bên hành lang treo những bức tranh nổi tiếng của các quốc gia, ánh sáng của đèn pha lê tỏa ra. Ôn Kiều cảm
thấy lo lắng, thận trọng dò hỏi: “Anh nhớ những người bạn đó chứ?”
“Chú Lê đã nói qua rồi, là mấy người anh em họ ở chi thứ của nhà họ Phỏ.”
Lúc này Ôn Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.
Tay nắm cửa phòng bài bị mở ra, bên trong rộng rãi xa hoa, ánh sáng đèn pha lê nhu hòa, được trang trí màu xám
và màu xanh lá đậm, nhìn vừa sang trọng lại đầy cảm xúc. Ngoài nhân viên pha chế ra thì còn có bốn người khác,
hai người đang chơi bài, một người uống rượu, còn một người chơi phi tiêu.
Ôn Kiều nhìn một vòng, muốn xem thử có bóng lưng giống ở bệnh viện hôm đó không. Nhưng rất khó để phân
biệt.
Vừa thấy Phó Nam Lễ đến, mọi người đều dùng động tác.
“Cậu chủ tới rồi.”
Mặc dù những người đang ngồi đây đều là cậu ẩm nhưng vẫn cung kính gọi Phó Nam Lễ một tiếng cậu chủ. Người
thừa kế duy nhất của chi chính nhà họ Phó, thân phận của anh đương nhiên vô cùng cao quý. Phó Nam Lễ giới


thiệu từng người một.
Phú Xuyên, Phó Hoài Viễn, Phó Hoài Minh, Phó Thành.
Ba người trước đều lớn hơn anh, đã ngoài ba mươi, còn Phó Thành thì nhỏ hơn anh hai tuổi, đều là anh em họ ở chi
thứ nhà họ Phỏ.
Mấy người họ nhìn thấy Ôn Kiều thì hơi bất ngờ: “Đây là?”
“Là bạn gái của tôi.”
Lúc đang nói chuyện thì đã kéo Ôn Kiều tới ngồi trên ghế sofa.
Vẻ mặt Phó Thành hoài nghi: “Cậu chủ, anh có bạn gái từ lúc nào thế? Sao chúng em không biết?”
Ôn Kiều giả vờ bình tĩnh, mỉm cười.
Phó Nam Lễ liếc cậu ta: “Chuyện gì cũng phải báo cáo cho mấy cậu sao?”
Lúc này Ôn – chuẩn bị chiến đấu – Kiều mới thở phào một hơi.
Phó Thành đùa giỡn: “Chỉ là cảm thấy cậu chủ giống một cỗ máy làm việc lạnh lùng, không ngờ cũng yêu đương.”
“Chơi bài đi.” Phó Hoài Viễn đề nghị.
Phó Hoài Viễn và Phó Hoài Minh là anh em ruột, quan hệ của họ với chi chính xa hơn Phó Thành, xa nhất là Phó
Xuyên,
Phó Hoài Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu chủ là thiên tài toán lý, chúng ta chơi bài với cậu ấy không phải là tặng tiền
cho cậu ấy à.”
Phó Thành bật cười: “Anh à, anh châm chước cho tụi em đi, nếu không sẽ rất chán.” Phó Nam Lễ ôm vai Ôn Kiều:
“Vậy để cô ấy chơi với các cậu.”
Phó Thành: “Không phải tụi em ức hiếp em gái đầu nha.”
Ôn Kiều mỉm cười: “Vậy mong các anh nhẹ tay thôi.”
Cô có giọng nói dịu dàng và mềm mại, nụ cười trên mặt Phó Nam Lễ hơi chùng xuống, nắm chặt tay Ôn Kiều.


Bốn người ngồi quanh bàn, Phó Nam Lễ ngồi bên cạnh Ôn Kiều.
Chơi bài là kiểm tra khả năng tính toán, lúc đầu ba người đều khá nhường nhịn, dù sao họ là cao thủ chơi bài, ức hiếp người ta quá sẽ
làm mất mặt cậu chủ.
Nhưng không ngờ Ôn Kiều thắng liền ba ván, cô gái cười nhìn họ: “Càm ơn các anh đã nhường em.”
Ảnh mắt Phó Nam Lễ thờ ơ, khả năng chơi bài của cô đã vượt xa dự đoán của anh, là một cao thủ ngầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK