Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Triệu Đồng trợn mắt như sắp ngược đến tận trời: “Đó là vì Lục Du Du chìm đắm trong trụy lạc.”
Lục Du Du túm tóc Triệu Đồng: “Mày nói ai chìm đắm trụy lạc hả?”
Triệu Đồng liều mạng giãy giụa: “Lục Du Du, sao cô thô bạo, dã man như vậy, không giống người học nghệ thuật chút nào.”
“Tao không giống người học nghệ thuật? Mày cả ngày từ sáng đến tối nói móc nói mỉa thì giống người học nghệ thuật chắc? Tao cảnh cáo mày đó. Nếu còn dám nói Ôn Kiều nữa, đừng trách tao ra tay thật đấy.”
Mấy người còn lại vội vàng hòa giải: “Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa.”
Cạnh sân khấu, Phó Nam Lễ xoa đầu Ôn Kiều: “Đàn rất hay.”
Ôn Kiến Dân cổ vũ cho Hứa Lộ, còn cô cũng có người cổ vũ của riêng mình. Ôn Kiều chỉ là cô gái mười chín tuổi, dù ngoài mặt có lạnh lùng cay nghiệt hơn nữa, nội tâm cũng sẽ mềm yếu.
Khi có người đối xử chân thành với cô như vậy, đầu mũi cô cũng sẽ cay cay, trái tim cũng sẽ được lấp đầy. Cô mím môi nhìn anh: “Cảm ơn.”
“Đợi em trên xe chỗ cổng trường học, kết thúc thì ra đấy.”
“Được.”
Ôn Kiều cầm bó hoa trở lại khán đài, ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Hứa Lộ.
Có người tặng tôi hoa rồi, tôi không cần hoa của Ôn Kiến Dân nữa.
Sắc mặc Hứa Lộ không tốt lắm, cô ta nhìn Ôn Kiều lướt qua mình đi về phía hậu đài.
Sắc mặt Trang Diễn cũng rất ảm đạm, ánh mắt khóa chặt Ôn Kiều.
Cho đến khi Ôn Kiều và Lục Du Du rời khỏi khán đài, Hứa Lộ mới kéo Triệu Đồng, nhỏ giọng nói: “Hay tớ đi khuyên Ôn Kiều nhỉ? Có phải cậu ấy nhìn trúng tiền của người ta không vậy?”
Triệu Đồng sờ cổ: “Chắc ngôi sao nhỏ tuyến mười tám cũng không có tiền gì đâu nhỉ?”
“Nhưng sẽ có tiền hơn Ôn Kiều chứ.”
Triệu Đồng trợn to mắt: “Thời buổi bây giờ, ngôi sao nhỏ tuyến mười tám đã bao nuôi nữ sinh đại học rồi sao? Anh ta điên thật đấy!”
Ở hậu trường, mười phút sau đã có đánh giá của Ôn Kiều.
Giáo viên cầm thẻ thông báo, nhìn Ôn Kiều cười: “Đoán xem em là thành tích gì?”
Ôn Kiều tự tin nhìn giáo viên: “Em cảm thấy em đàn rất tốt, có lẽ có thể đạt được cấp S.”
Tiếng cười nhạo không hề che giấu tới từ Triệu Đồng: “Mặt trời bên ngoài còn cao lắm đấy, Xuân Thu đại mộng* gì chứ. Lộ Lộ của chúng tôi mới chỉ được cấp A, vậy mà cô dám vọng tưởng muốn cấp S, thật là cười rụng cả hàm.”
(*) Là một câu thành ngữ Trung Quốc. Ý nói về những suy nghĩ không thực tế. Câu thành ngữ bắt nguồn từ thời Xuân thu – Chiến Quốc, nước Tần xác định mục tiêu muốn tiêu diệt sáu nước thống nhất thiên hạ, là một giấc mộng xưng vương không thực tế, hão huyền.
Giáo viên mở thẻ thông báo, cười nói: “Ôn Kiều, em đoán đúng rồi, đúng là cấp S.”
Ôn Kiều như trút được gánh nặng, nhận lấy thẻ: “Em cảm ơn cô ạ.”
Giáo viên xoa đầu cô: “Thầy cô luôn đặt kỳ vọng cao ở em, còn muốn dựa vào em để phát triển nhạc dân tộc lớn mạnh hơn đấy.”
Ôn Kiều gật đầu: “Em sẽ không phụ kỳ vọng của thầy cô ạ.”
Đến khi giáo viên đi ra ngoài, Triệu Đồng mới sải bước dài đi đến trước mặt Ôn Kiều, giật tấm thẻ trong tay cô: “Thật hay giả đấy? Chỉ với loại nghệ thuật tục tằn đó, không ngờ lại còn có thể lấy được cấp S? Làm trò cười cho người trong nghề nhỉ!”
Ôn Kiều giữ chặt Lục Du Du đang tựa ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt khinh thường, miễn cưỡng nhìn đám nữ sinh sống chết không tin cô đã lấy được cấp S.
Triệu Đồng nhìn, cấp S to đùng đập vào mắt. Hơn nữa còn là ba vị giáo viên giám khảo đều thống nhất cho cấp S.
Hứa Lộ siết chặt mép váy, cắn khóe miệng. Sao… sao có thể như vậy?
Không ngờ đánh giá cấp bậc của Ôn Kiều lại cao hơn cô ta, cái này… không công bằng.
“Bên trong có điều mờ ám!” Triệu Đồng dẫn đầu chỉ vào mũi Ôn Kiều, thẹn quá hóa giận lớn tiếng mắng.