*********************************
“Cô gái cuối cùng thật xinh đẹp và tao nhã. Tôi thật sự không ngờ rằng hoà tấu đàn tỳ bà và dương cầm lại có thể
hay ngoài mon3g đợi như vậy. Thật sự có cảm giác tâm hồn được gột rửa, quá du dương.”
“Tôi không hề chú tâm nghe, cô gái kia thật s1ự rất xinh đẹp, tôi chỉ chăm chú nhìn mặt thôi.”
“Đúng vậy, cảm giác còn đẹp hơn rất nhiều so với những ngôi sao nữ đ9ang nổi.”
Dọc đường đều là những lời này, sắc mặt của Hứa Lộ u ám tới cực điểm. Ôn Kiều làm gì mà tốt như vậy?
Cô ta đến cả sự lễ phép với bố mình còn không có, đến cả sự dịu dàng nhỏ nhoi của con gái cũng không nốt, cô ta
suy nghĩ vi8ển vông, tự mình đa tình, theo đuổi Trang Diễn, bị toàn trường xem là trò cười.
Trường Trung học số 9, ngoại trừ Lục Du Du thì làm gì có ai đồng ý làm bạn với cô ta?
Hơn nữa, cuộc sống riêng tư của cô ta còn rất bừa bãi, theo đuổi Trang Diễn không được, thì liên chuyển sang cặp
kè với những người đàn ông giàu có khác.
Cô ta không xứng với những lời khen ngợi này.
ở hậu trường, Vincent cảm thán lần thứ mười tám: “Trời ơi, tôi thật sự không dám tin được hai người lại là một cặp,
trời ơi, thật có duyên quá đi, thật là xứng đôi, hai người thật đúng là duyên trời tác hợp.”
Lục Du Du ở phía sau gật đầu phụ hoạ, hai người này, thật sự quá xứng đôi.
Phó Nam Lễ mỉm cười: “Cô ấy xứng đáng với lời mời của ông.”
“Đương nhiên.”
Vincent và Ôn Kiều bắt tay nhau: “Cảm ơn vì cô đã sẵn lòng biểu diễn chung sân khấu với tôi.”
Ôn Kiều: “Vinh hạnh của tôi.” Tay của Phó Nam Lễ luôn đặt trên eo của Ôn Kiều, tính chiếm hữu, ba chữ này gần
như được viết trên khuôn mặt anh.
Vincent: “Feynman, tôi còn có một số chuyện riêng muốn nói với cậu.”
Ôn Kiều nhanh chóng nói: “Tôi ra ngoài đi dạo.”
Phó Nam Lễ ôm eo cô, ghé tai nói: “Đừng đi đâu xa, anh sẽ nhanh chóng quay lại.”
Ôn Kiều đi ra, và phải chú Lê đang mặc vest chỉnh tề.
“Cô Ôn, có tiện nói vài câu không?” Ôn Kiều cùng ông đến ban công, chú Lê nói một cách thẳng thắn: “Cô là bạn
gái của cậu chủ nhà chúng tôi thật sao?”
Ôn Kiều hơi nắm chặt tay: “Tôi sẽ dũng cảm quên mình để cứu một người đàn ông không hề liên quan gì đến tôi
sao?”
“Những chuyện này cô không cần phải nói với tôi, cậu chủ đã mất trí nhớ, tôi không biết. Cậu chủ trước nay vẫn
luôn chỉ tới lui hai chỗ là sân bay và nhà. Chưa bao giờ nghe cậu ấy nói về bạn gái gì cả, cậu chủ chúng tôi không
phải là người quá lương thiện, ngộ nhỡ một ngày nào đó việc làm của cô bị bại lộ, không chỉ có mà ngay cả người
nhà của cô cũng phải gặp xúi quẩy, cô gái nhỏ à, hãy nghe tôi khuyên một câu, mau chóng dừng tay.”
Ôn Kiều nằm lan can màu vàng kim, mi mắt rủ xuống: “Là chú có thành kiến đối với tôi.”
Chú Lệ thở dài: “Bên cạnh cậu chủ đều là mối nguy khắp nơi. Người người đều muốn tính kế cậu ấy. Ai ai cũng
đều muốn giành lấy địa vị. Cô gái nhỏ à, nếu như có còn có trái tim, thì hãy làm một người tử tế. Đừng làm người
cậu ấy tin tưởng nhất nhưng cũng là người lừa dối cậu ấy nhiều nhất.”
Trái tim Ôn Kiều hẫng một nhịp, đột nhiên nghĩ đến, cảm thấy hơi đau lòng cho Phó Nam Lễ. Sau lưng cô vang lên
tiếng bước chân, bàn tay to lớn của người đàn ông lại ôm lấy eo cô, Phó Nam Lễ nhìn chú Lê bằng ánh mắt không
quá hài lòng: “Đang nói gì thế?” Dáng vẻ bảo vệ cô vô điều kiện giống như bạo chúa mê muội.
Ôn Kiều Mình có tội.
Mình đã phạm tội ác tày trời!
Chú Lệ liên thay đổi về nghiêm nghị vừa rồi, mỉm cười: “Tôi đang khen buổi biểu diễn tối nay của cô Ôn rất thu
hút, phải không có Ôn?”
“Đúng vậy.” Ôn Kiều cười đồng tình. Vincent đích thân tiễn hai người rời khỏi du thuyền.
Vệ sĩ cất túi đàn của Ôn Kiều vào trong cốp xe, Lục Du Du vô cùng tự giác: “Kiều Kiều, tớ đi trước đây.”
Sau đó, liền chạy như bay đến bãi đậu xe, sợ rằng nếu ở lại một giây thì sẽ đối mặt với sự ghét bỏ của cậu chủ Phó.
Ôn Kiều được Phó Nam Lễ dắt lên xe, đèn ngoài cửa sổ trong khoang xe đột nhiên tắt ngấm.
“Nói cho tài xế biết địa chi nhà.” Người đàn ông cất giọng trầm t thấp.