*********************************
Phó Nam Lễ cúp điện thoại quay lại bàn họp, Cơ trưởng Trình vỗ tay: “Kết thúc cuộc họp rồi, chúng ta đi đăng ký
kiểm tra tổ bay thư3ờng ngày đi.”
Mọi người xách hành lý của mình, đi theo đường của nhân viên lên máy bay.
Ôn Kiều lấy vé gửi vận chu1yển hành lý như bình thường, đi vào phòng chờ VIP, Phó Nam Lễ đã đặt vé thương gia
cho cô. Suốt cả hành trình vệ sĩ đều đi theo bê9n cạnh giống như sợ cô nửa đường chạy mất.
Bốn giờ chiều, Ôn Kiều chạy đến bên cửa sổ sát đất, lấy ống nhòm đơn ra nhìn, t3ìm được chiếc máy bay mang số
hiệu D1005 của hãng hàng không Đông Xuyên, hướng ống nhòm xuống thì thấy một người đàn ông cao to ch8ân
dài mặc đồng phục cơ trưởng đi xuống từ mạn cầu thang.
Hình như còn nhìn về phía cô thì phải, Ôn Kiều vẫy tay với anh.
Có điều cô cũng biết là xa như thế chắc anh không nhìn thấy.
Lúc Phó Nam Lễ làm việc, trên người hoàn toàn không có cảm giác cậu ẩm sung sướng mà anh rất nghiêm túc, rất
chuyên nghiệp, cũng không lạm dụng quyền hạn để bạn gái mình hưởng lợi.
Muốn nhìn anh cũng chỉ có thể dùng ống nhòm đơn nhìn ở khoảng cách bốn trăm mét.
Ôn Kiều cảm thấy cậu ẩm mà không có thói quen xấu nào thể này vô cùng đáng quý.
Xán lạn mà cô độc.
Sau kiểm tra nghiêm ngặt xong, trong loa truyền đến tiếng nhắc nhở đăng ký, vệ sĩ vẫn đưa cô đến cửa ra máy bay,
nhìn cô lên xe trung chuyển, lúc này mới rời đi.
Ôn Kiều: “…”
Không yên tâm về cô như vậy sao?
Vì đi vội vàng nên cô chỉ mặc áo thun với váy xếp ly trắng, đôi chân dài lộ ra bên ngoài, đi vào máy bay, hơi lạnh
tỏa ra làm cô run lẩy bẩy.
Sau khi tìm được vị trí chỗ ngồi, cô nhìn xung quanh, đằng sau là gian đồ ăn của tiếp viên hàng không, trước đó
không xa là khoang điều khiển, lúc này Phó Nam Lễ mặc đồng phục cơ trưởng ngồi trong khoang, chắc chắn là đẹp
trai đến mức không khép nổi chân nhỉ?
Ôn Kiều bị lạnh đến nổi da gà, lịch sự gọi một tiếp viên hàng không đi ngang qua cô: “Xin chào, có thể lấy một cái
chăn lông cho tôi không?”
Hà Xuyến nhìn Ôn Kiều, trong lòng hồi hộp, đầu óc trống rỗng.
Hôm đầu tiên Phủ Nam Lễ đi làm lại, cô lại đi cùng chuyến bay, là Phó Nam Lễ bảo cô đến sao?
Biểu cảm được huấn luyện chuyên nghiệp trên mặt Hà Xuyến như sụp đổ trong nháy mắt.
“Có thể lấy cho tôi một cái chăn lông không?” Ôn Kiều hỏi lại lần nữa.
Lúc này Hà Xuyến mới khôi phục biểu cảm bình thường, nở nụ cười tiêu chuẩn: “Rất xin lỗi quý khách, chăn lông
đã được phát hết, trước mắt không có hàng trữ.”
Ôn Kiều xoa cánh tay: “Hả? Không có sao?”
“Vâng, rất xin lỗi.”
Ôn Kiều sững sờ, khách hàng khoang hạng nhất mà cái chăn lông cũng không có, có hơi tiếc tiền vé máy bay đắt đỏ
của Phó Nam Lễ.
Chuyến bay mười tiếng đồng hồ, cô có bị lạnh chết không nhỉ? Hình như trước đây chị tiếp viên hàng không này
từng đến phòng bệnh thăm Phó Nam Lễ rồi. Chẳng lẽ là tình địch? Tình địch gây khó dễ?
Cơ trưởng Phó à, người theo đuồi anh nhiều quá, đúng là bước một bước là chịu thiệt. Triệu Quyên nghe được vội bước tới, nhìn thấy
Ôn Kiều thì ngạc nhiên, nở nụ cười hỏi: “Xin hỏi có yêu cầu gì sao?” “Tôi muốn một cái chăn lông, điều hòa trên máy bay nhiều quá
nên tôi hơi lạnh, nhưng cô ấy bào là không có.” Ôn Kiều nói rất oan ức. Triệu Quyên mim cười: “Xin cô chờ một lát, tôi sẽ lấy một
cái giúp cô.”
Triệu Quyên kẻo Hà Xuyến đến gian đồ ăn, nụ cười lập tức ngừng lại: “Rõ ràng là có chăn lông, sao cô lại nói với khách là không
có?”
Mắt Hà Xuyến hơi đò lên: “Tôi không thích cô ta.”
Triệu Quyên tức nghiến răng nghiến lợi: “Đầu tiên cô ấy là khách hàng VIP của hãng hàng không Đông Xuyên chúng ta, sau đó mới
là bạn gái của cơ trưởng, cô là tiếp viên của hãng hàng không Đông Xuyên, sao có thể bắt nạt khách hàng của mình như vậy?”