*********************************
Tô Dĩnh liếc cô: “Người khác mua đồ ăn ngon thiết đãi, em nói một tiếng cảm ơn là được, sao lại kì cục thế?”
Ôn Kiều nhíu mày: “Thiết đ3ãi? Không dám nhận, nhà tôi nào có tài đức gì để mọi người thiết đãi? Chúng tôi đều
muốn đến, bác bắt chúng tôi đến đấy chứ.”
Tô Dĩnh 1nghiến răng: “Ôn Kiều, sao em không lịch sự gì thế, thái độ nói chuyện với người lớn thế à?”
“Người lớn à? Ít nhất cũng phải đối xử vớ9i chúng tôi lịch sự mới xưng là người lớn được chứ, ngay lúc nhà chúng
tôi không có chỗ để về, thấy chết không cứu cũng có thể là người lớn sa3o?”
Tô Dĩnh vỗ bàn: “Hôm nay là sinh nhật bố chị, em có ý gì thế? Nhất định phải làm cho tất cả mọi người không vui
à?”
Hà Mai8 và Tô Hải nhanh chóng hòa giải: “Được rồi, Tiểu Dĩnh con đừng tranh cãi nữa, Kiều Kiều làm em, con
nhường em một chút.”
Tô Dĩnh giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ôn Kiều rất ghét gia đình này.
Hà Mai nói: “Anh con sắp kết hôn rồi, đối phương là người Hải Thành, bố mẹ nhà gái đều làm ở Cục Công thương,
xinh lắm.”
Ôn Kiều không có phản ứng gì, không tiếp lời.
Ngược lại Tô Vận rất lịch sự khen đồi câu: “Tiểu Lỗi tốt nghiệp đại học nổi tiếng, đẹp trai, có năng lực, có thể lấy
được người vợ tốt cũng là bình thường.”
Tô Lỗi tỏ vẻ kiêu ngạo. Ôn Kiều biết, anh chị họ đều rất chướng mắt bọn họ.
“Là thế này, bạn chỉ định mua cho Tiểu Lỗi một căn nhà cưới ở trong nội thành.”
Ôn Kiều nhạy cảm nhận ra, mục đích bọn họ mời cơm thật sự vô cùng rõ ràng.
“Ừm, kết hôn mua nhà mới là đúng rồi.” Tô Vận rất hưởng ứng.
“Là thế này, bạn chỉ còn thiếu chút tiên, muốn vay mọi người trước.”
Ôn Kiều cúi đầu cười, quả nhiên.
“Bác gái nói đùa à, nhà bọn cháu nếu có tiền mua nhà còn phải ở nhà người khác sao?”
Hà Mai cười ha ha nhìn cô: “Ôi, không phải bố cháu mới cho cháu hai triệu sao?”
Ôn Kiều cười lạnh. Vì sao người bác gái này biết cô có tiền?
Tô Vận không hiểu chuyện gì, đã nhận được tiền sao? Ôn Kiều cười giả lả: “Bác gái nghe ai nói thế? Bố cháu đối xử
với cháu thế nào không phải bác gái cũng biết à, sao có thể cho cháu hai triệu được?”
Hà Mai vội vàng lấy di động ra: “Đứa nhỏ này, bác gái nhận được tin nhắn, nói hôm trước cháu nhận được hai
triệu, còn không nói thật với bác gái, đều là người thân cả, cháu nói xem…”
Ôn Kiều đã hiểu, rõ ràng là Hứa Lộ đã báo tin này.
Đúng là thâm sâu khó lường.
Cô nhìn số điện thoại.
“Kiều Kiều, bác muốn mua nhà cưới cho anh cháu, cháu nói xem, bình thường người ta mua nhà, không phải đều
nhờ họ hàng giúp đỡ cho vay một ít sao?”
Hà Mai lại nói: “Đúng rồi, mượn một triệu rưỡi, nhà anh họ con cũng không to lắm, còn thiếu một triệu rười thôi.” (22
Ôn Kiều cười nhìn bà ta: “Bác gái không biết ngân hàng cũng cho vay sao? Nếu cảm thấy lãi suất cao thì có thể vay công quỹ, công
việc của anh họ với chị dâu tương lai cũng không tệ, công quỹ của công ty chắc cũng cao, áp lực trà nợ không lớn đầu.”
“Cháu này, cho vay còn phải lãi suất, bác gái không muốn để ngân hàng kiếm được số tiền này đầu, cháu nói có đúng không?”
Ôn Kiều vẫn cười như cũ: “Thế là bác gái muốn cháu kiểm à? Được, lãi suất công quỹ là 3,5%, nếu người thân thì cháu tính lãi suất
3%, đủ trượng nghĩa chưa ạ?” Cà nhà họ sầm mặt.