Mục lục
Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu trầm xuống:

"Tự sát?"

Bạc Nhược U nghiêm trang suy nghĩ trong giây lát:

"Tống đại nhân sau khi vụ việc Vệ kho ở huyện Thấm Thủy xảy ra đã tiễn vợ con đi, còn căn dặn rằng nếu còn sống, ngài ấy sẽ về quê đoàn tụ, còn nếu không, họ không cần trở lại kinh. Điều đó cho thấy ngài ấy đã cảm nhận được nguy hiểm. Nếu việc tham ô ở Hộ bộ thật sự liên quan đến ngài ấy, tội trạng sẽ bị phán tử hình phải không?"

"Có khả năng đó," Hoắc Nguy Lâu đáp, "Lần này tham ô Vệ kho ở Thấm Thủy liên quan đến mấy trăm ngàn lượng bạc trắng, hơn nữa lại có quan lại thu nhận hối lộ từ trung gian, tội này không nhỏ. Chỉ là còn xem hắn là người chịu sự sai khiến hay là kẻ chủ mưu."

Bạc Nhược U tiếp lời:

"Nếu hắn không phải là chủ mưu và bị hạ độc, thì kẻ đứng sau mới là thủ phạm thực sự."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu đồng tình. Trước đó, Trực Sử Ti cũng đã điều tra theo hướng này. Bạc Nhược U nói tiếp:

"Nếu là tự sát, vậy có lẽ ngài ấy chọn cách liều mình hy sinh để lại manh mối, chứ không phải sợ tội tự sát vì bị bại lộ."

Hoắc Nguy Lâu lập tức hiểu ra:

"Trước khi chết, hắn mời Trường Ninh Hầu và Lý Nguyên vào phủ, lại đến quán trà Vệ gia, rồi lưu lại ngọc bội ở tửu lâu Vân Châu, tất cả là để lại đầu mối cho triều đình lần theo mà tra xét?"

Ngay cả khi triều đình định tội, hắn vẫn sẽ có thời gian chống đỡ. Nếu sợ tội, hắn đã tự kết liễu ở trong phủ hoặc trong lao ngục, để lại bằng chứng tự sát. Nhưng hắn lại ngụy trang như bị hạ độc giết hại, khiến mọi dấu vết tham ô ở Hộ bộ đều như cắt đứt tại hắn, còn những kẻ hắn kéo vào đều là người khả nghi.

Ngày đó, Trường Ninh Hầu và Lý Nguyên bị giam vào Thiên Lao, Bạc Cảnh Khiêm cũng không thể may mắn thoát khỏi. Tiếp đó, hạt giống mỹ nhân cười - một chi tiết nhỏ mà có lẽ Tống Dục cũng không lường đến - là manh mối gắn với Vệ gia. Nếu từ Trường Ninh Hầu và Lý Nguyên chưa tra ra được liên hệ với Vệ gia, thì mười ngày sau, khi khối ngọc bội được tìm thấy, nó sẽ chứng minh rằng hắn đã ghé qua quán trà Vệ gia, đưa sự nghi ngờ nhắm thẳng vào nhà này.

"Ta nhớ nghĩa phụ từng nói Vệ Thượng thư là người rất lợi hại. Năm xưa, khi mẫu tộc của Hoàng hậu liên quan đến huyết án cung đình, chính ông ta đã bảo vệ cả nhà Từ gia. Người đời đều sợ chết, nhưng khiến Tống đại nhân chọn cách tự sát như vậy, chắc chắn trong lòng hắn có sự hoảng sợ, một nỗi sợ khiến hắn không dám nói ra, cũng biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu, nên mới chọn phương pháp này."

Bàn về tâm tính của các quyền thần, không ai am hiểu hơn Hoắc Nguy Lâu. Y trầm ngâm xoa cằm:

"Quả thực, mấy năm nay Vệ Thượng thư toàn lực ủng hộ Đại hoàng tử. Nếu không có sự ủng hộ này, bệ hạ đã sớm lập Nhị điện hạ làm Thái tử."

Bạc Nhược U không hỏi thêm chuyện chưa từng trải qua, chỉ chăm chú vào những mấu chốt trong vụ án:

"Nếu phân tích như vậy, lý do Tống đại nhân tự sát đã rõ, chỉ là còn thiếu chứng cứ... Thạch tín, ngài ấy đã dùng loại độc này, chắc hẳn đã có chuẩn bị. Ngày đó, có lẽ ngài ấy đã mang sẵn độc bên mình..."

Sắc mặt Hoắc Nguy Lâu trầm lại. Y đứng dậy ra ngoài dặn người hầu:

"Gọi Ninh Kiêu đến."

Sau đó y quay lại nói:

"Hắn thay triều phục rồi đi, ta nghi là hôm đó mới nảy sinh ý định mua thạch tín. Nếu vậy, dù hạ nhân thân cận nhất cũng không biết hắn tự trúng độc thế nào. Hiện giờ chỉ cần tra hỏi hiệu thuốc trên đường, tìm nơi hắn mua thuốc là sẽ biết rõ."

Thạch tín là loại độc dược, không phải hiệu thuốc nào cũng bán. Nếu có ai mua, ít nhiều cũng để lại dấu vết. Bạc Nhược U nghe vậy không khỏi ngạc nhiên vì kết luận bất ngờ:

"Vậy kẻ khiến hắn sợ hãi thật sự là Vệ Thượng thư sao?"

Hoắc Nguy Lâu ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Không phải là không có khả năng. Hộ bộ vốn do Vệ Thượng thư nắm quyền. Vụ tham ô này, hắn tất nhiên không thể thoát can hệ, chỉ là trước nay chưa tìm được chứng cứ mà thôi. Có điều trước đây, chúng ta không nghĩ tới việc Tống Dục tự sát."

Bạc Nhược U nhớ lại việc Tống Dục đưa vợ con đi, phân phát tôi tớ quá nửa, đến hôm đó vào quán rượu Vân Châu gọi đầy bàn rượu và thức ăn mà không động đến. Lúc đó, ngài ấy đã phát độc, chịu đựng đau đớn ngồi trong nhã gian gần nửa canh giờ. Ngài ấy khi ấy có đang nhớ tới vợ con và quê nhà xa xôi?

Bạc Nhược U quay sang hỏi Hoắc Nguy Lâu:

"Tống đại nhân trước đây là một vị quan tốt sao?"

Đáy mắt Hoắc Nguy Lâu thoáng tối đi:

"Năm đó hắn đỗ nhị giáp, sau đó đến Lạc Châu làm quan địa phương mười năm, sửa đập nước, xây bến tàu, khai khẩn ruộng dâu, mở đường thủy vận chuyển hàng hóa, giúp tơ lụa Lạc Châu và Lưỡng Hồ nổi danh. Toàn bộ Lạc Châu, Dĩ Nam, sau mười năm dưới tay hắn đã thay đổi diện mạo. Thành tích mười năm phần lớn là loại ưu, sau đó mới vào kinh, ở Lại bộ rèn luyện hai năm rồi thăng chức Hộ bộ Thị lang. Nếu hỏi dân chúng Lạc Châu, hẳn họ sẽ hết lời ca tụng hắn."

Chỉ có dân chúng mới thực lòng bàn luận tốt xấu về quan viên. Ở vị trí của Hoắc Nguy Lâu, y chắc chắn sẽ không dễ dàng đưa ra nhận xét. Bạc Nhược U thổn thức:

"Được dân chúng tán thưởng như vậy cũng đã là đủ rồi."

Hoắc Nguy Lâu siết nhẹ tay nàng:

"Rất nhiều người dấn thân vào quan trường, ban đầu đều nhiệt huyết, trong mắt chỉ có dân chúng, nhưng càng leo cao, thấy càng nhiều, họ càng xa rời dân chúng, cuối cùng thì chẳng còn nhìn thấy nữa."

Bạc Nhược U không khỏi nghĩ đến Hạ Thành ở Thanh Châu, quan lại địa phương dường như càng thấu hiểu khó khăn của dân chúng hơn. Lúc này, nàng hy vọng suy đoán của mình không sai, bất luận Tống Dục phạm tội lớn thế nào, chí ít công lao khi trước là thật. Dù thế nào, nếu ngài ấy thật sự muốn phanh phui những kẻ khác, cũng có thể coi là hành động gan dạ.

Ninh Kiêu đến rất nhanh. Nghe nói Tống Dục có thể đã tự sát để phơi bày vụ tham ô Hộ bộ, hắn cũng thoáng kinh ngạc, liếc nhìn Bạc Nhược U. Hắn biết khả năng này là do nàng suy đoán, trong lòng khó mà tin nổi, nhưng lập tức nhận lệnh, dẫn người đi điều tra.

Chờ Ninh Kiêu rời đi, Bạc Nhược U nhìn theo bóng lưng hắn, nói:

"Ninh Phó chỉ huy sứ dường như không tin lắm, mà hắn nhất định đã đoán được ta đến đây nói với Hầu gia."

Nàng chần chừ một chút, rồi tiếp tục:

"Ninh Phó chỉ huy sứ tất nhiên biết Hầu gia đã cho ta biết việc Hộ bộ tham ô. Liệu hắn có cảm thấy không thỏa đáng không?"

Ninh Kiêu theo Hoắc Nguy Lâu nhiều năm, và nàng cũng nhận ra rằng Ninh Kiêu tôn kính y tận đáy lòng. Chỉ cần nhìn vào từng lời nói, hành động của Ninh Kiêu, có thể thấy bóng dáng của Hoắc Nguy Lâu. Khi người ta tôn trọng và kính ngưỡng ai đó đến mức tối đa, sẽ dễ dàng bắt chước họ trong những lúc có ý thức hoặc vô ý, dần dần sẽ có xu hướng nhất trí.

Trước đây, khi Bạc Nhược U đối diện với

Ninh Kiêu, mặc dù cảm giác hắn có phần sắc sảo, thậm chí còn lạnh lùng hơn Hoắc Nguy Lâu, nhưng nàng không cảm thấy sợ hãi. Hôm nay, lòng nàng lại không còn khí thế như trước nữa.

"Vì sao hắn lại cảm thấy không thỏa đáng?"

Hoắc Nguy Lâu đầu tiên là không hiểu, sau đó dường như đã hiểu ra. Ánh mắt y hơi sâu lại.

"Nàng cũng biết, Trực sử ti ngoài việc làm tay mắt cho Thiên tử theo dõi từng lời nói và hành động của văn võ bá quan, còn phải lưu ý đến phu nhân của họ nữa?"

Bạc Nhược U trong một chốc không phản ứng kịp, Hoắc Nguy Lâu tiếp tục nói:

"Bất kỳ triều thần nào, cho dù làm việc bí mật quan trọng đến đâu, khi về nhà cũng không nhịn được nói một hai câu với vợ con. Việc này có gì mà kỳ quái? Huống hồ lần này chính là vì công vụ."

Mặt Bạc Nhược U tức thì ửng đỏ. Y so nàng với các phu nhân nhà quan trong triều, nhưng hiện tại nàng cũng chưa phải thê tử của y.

Nàng thấp giọng phản bác:

"Nhưng ta cũng không phải..."

"Hiện tại không phải, nhưng sớm muộn gì cũng phải thôi. Nếu họ ngay cả điểm ấy cũng không nhìn ra, chính là uổng phí đã theo ta nhiều năm."

Nói xong, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu càng sâu hơn, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, không biết đang mưu tính điều gì.

Trong lòng Bạc Nhược U có chút sợ hãi.

Thấy sắc trời không còn sớm, nàng muốn cáo từ về nhà, nhưng biết đêm qua y chưa về phủ, nên không nhịn được khuyên y nghỉ ngơi. Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu lại biến đổi, mấy lần muốn nói lại thôi, có chút bực bội cộng thêm ấm ức, nên gọi người đưa nàng về nhà.

Bạc Nhược U ôm hộp gấm rời đi, cũng không biết vì sao y lại bỗng dưng không vui.

Hoắc Nguy Lâu đứng trên hành lang nhìn nàng ra khỏi cửa viện, rồi hỏi tình hình của Hoắc Khinh Hoằng trước khi trở về phòng ngủ. Y cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng khi nằm xuống, trong đầu lại tràn đầy hình ảnh Bạc Nhược U.

Giữa trưa, mặt trời lên cao, là lúc nóng nhất, y vừa lấy hộp gấm, lại ngửi thấy mùi ngọt ngào, luôn cảm thấy bị cuốn hút khiến khí huyết có chút không ổn định.

Hoắc Nguy Lâu nhắm mắt lại, thực sự không muốn tắm nước lạnh, liền dùng chăn phủ lên người rồi đưa tay xuống dưới. Y khó nhịn nhíu mày, trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, chỉ có âm thanh xột xoạt do y phục ma sát vào nhau. Sau khi ròng rã khoảng một tách trà, y mới kiềm chế mà thở hổn hển một tiếng, mồ hôi mỏng phủ đầy trên mặt, khuôn mặt y dần dần hòa hoãn lại, cuối cùng vẫn ngồi dậy đi tới phòng tắm.

Bạc Nhược U sau khi về nhà đã thấy Trình Uẩn Chi viết ra vài phương thuốc rồi đi ra. Nàng đưa hộp gấm ra, Trình Uẩn Chi lần đầu nhìn thấy vật này, ông vừa xem Hoàng Kim Cao, vừa nghe Bạc Nhược U kể lại tình hình trong bệnh doanh ở thành Nam.

Theo lý mà nói, muốn trị bệnh, ông cũng nên đi xem những người bệnh kia, nhưng thân phận ông bất tiện, nên chỉ lắng nghe rất cẩn thận. Khi nghe xong, ông trầm ngâm một lát rồi nói:

"Xem ra một khi trúng độc sâu hơn, cho dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể tự kiềm chế được."

Bạc Nhược U gật đầu:

"Đúng vậy, Thái Y Viện hiện giờ ra phương thuốc, phần lớn đều là ôn hòa bồi bổ, vì bệnh nghiện khó mà nhìn ra từ mạch tượng. Độc phát chỉ trong chốc lát, ai cũng không biết bệnh nghiện này do đâu mà có. Hôm nay, con đã nói phương pháp này của nghĩa phụ cho Hầu gia, Hầu gia cảm thấy phương pháp này có thể dùng thử."

Trình Uẩn Chi nhướng lông mày:

"Không phải con bảo đi nha môn sao?"

Bạc Nhược U ho nhẹ một tiếng:

"Bởi vì còn muốn hỏi về vụ án Tống đại nhân.."

Trình Uẩn Chi lộ vẻ mặt "nữ nhi đã lớn không thể giữ lại".

Bạc Nhược U vội vàng kể lại vụ án Tống Dục. Khi nói đến nghi ngờ Tống Dục tự sát, trên mặt Trình Uẩn Chi cũng lộ vẻ cảm khái:

"Danh tiếng tơ lụa Lạc Châu đích thực mười mấy năm mới trỗi dậy, sau khi quan viên địa phương Lạc Châu thay đổi một nhóm khác, hiện giờ đã không còn tăm hơi gì nữa."

Nói đến đây, giọng điệu Trình Uẩn Chi cũng trở nên nguội lạnh:

"Triều đình chính trị, đâu đâu cũng có giết người không thấy máu. Nếu Tống Dục thật sự tự sát, sau đó tự sát lại liên lụy nhiều người như vậy, cũng coi như là cầu người được người. Nhưng nếu chỉ là cuốn vào tham ô mà bị độc chết, vậy cũng là số mệnh của hắn, phải chờ xem có tìm ra chứng cứ hay không."

Bạc Nhược U tán thành, lại cùng xem sách thuốc với Trình Uẩn Chi. Hai ngày này nha môn đang bận rộn vì vụ việc Hoàng Kim Cao, Bạc Nhược U cũng không đến điểm danh. Đến buổi chiều, nàng theo Trình Uẩn Chi đến xem Hoàng Lâm. Giờ khắc này, Hoàng Lâm đã tỉnh táo hơn nhiều. Thấy làm phiền đến Trình Uẩn Chi, hắn cảm thấy xấu hổ, mặc dù không uống nổi thuốc nhưng vẫn cố gắng nuốt được nửa bát.

Hai cha con ở lại đến canh hai mới trở về nhà. Trình Uẩn Chi vốn muốn chờ xem Hoàng Lâm có phát độc hay không, nhưng không chờ nổi. Ông hy vọng thời gian giữa các lần độc phát của Hoàng Lâm càng dài càng tốt, nên quyết định về nhà nghỉ ngơi trước, đồng thời dặn Hoàng gia bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ông.

Bạc Nhược U sau khi nghỉ ngơi có chút lo lăng cho vụ án Tổng Dục. Đêm đó, nàng ngủ thẳng đến canh năm, bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa vang dội ở Trình trạch. Tôi tớ Hoàng gia hoảng loạn chạy đến, nói rằng Hoàng Lâm lại bị độc phát!

Bạc Nhược U cùng Trình Uẩn Chi nhanh chóng mặc xong quần áo chạy qua

Hoàng gia. Khi tiến vào phòng, nàng liếc nhìn Hoàng Lâm đang giãy dụa trên giường, tay chân hắn đều bị cột lại, tạo thành mảng ứ đọng xanh tím. Trình Uẩn Chi cấp tốc đốt viên thuốc mới điều chế vào ban ngày, rồi đặt bên cạnh Hoàng Lâm. Khi sương khói bay ra, ban đầu Hoàng Lâm chưa ngửi ra mùi của Hoàng Kim Cao, nhưng rất nhanh, co giật khó nhịn trên người hắn giảm bớt một chút, nước mắt nơi khóe mắt cũng được ức chế lại.

Tuy rằng không thể trị tận gốc, nhưng vật ấy vẫn cho hắn một chút an ủi. Hắn ghé vào bên cạnh lư hương đang đốt hương của viên thuốc, gần như si say mà hút mạnh mấy hơi. Sắc mặt hắn hơi thư giãn, nhưng một lát sau, cơn thống khổ lại ập đến, hắn lại hút thêm vài hơi, cứ lặp đi lặp lại như vậy khoảng mấy lần. Sức giãy dụa của hắn giảm dần, ý thức cũng không hoàn toàn tan rã.

Cho đến sau hừng đông, độc nghiện của hắn rốt cuộc cũng coi như đã qua cơn. Hai lần trước, hắn từng huyên náo muốn tự sát, nhưng lần này, hắn không những chịu đựng qua cơn mà còn giữ được tỉnh táo, không đến nỗi mất sức mà ngất đi. Trình Uẩn Chi vội vàng chẩn mạch cho hắn, xem mạch tượng cũng ôn hòa hơn nhiều so với hai lần trước.

Trình Uẩn Chi thở phào một hơi:

"Nhìn dáng vẻ này coi như có chút hiệu quả. Trong thuốc này, ta chỉ bỏ thêm một chút Hoàng Kim Cao, còn lại đều là hương liệu trầm đàn và mấy vị thảo dược, đã giảm bớt tổn thương xuống mức thấp nhất. Hôm nay nhất định phải cho hắn dùng thuốc và ăn uống đầy đủ, tuyệt đối không thể bất cẩn."

Trình Uẩn Chi trầm ngâm một lúc, ngoài việc chẩn mạch, ông còn tiến lên sờ huyệt đạo từ phần vai đến đỉnh đầu của Hoàng Lâm. Đến lúc về nhà, ông mới nói:

"Lúc độc phát, hắn có triệu chứng điên cuồng, khiến ta có cảm giác như tổn thương kinh mạch trên đầu. Bởi vậy ta nghĩ liệu có thể sử dụng phương pháp châm cứu cộng thêm dùng thuốc để có hiệu quả nhanh hơn không."

Bạc Nhược U biết một vài chứng tê liệt tay chân và bệnh điên có thể điều trị bằng phương pháp châm cứu. Lần này giải độc, nàng vẫn chưa nghĩ đến phương pháp này, không nhịn được cảm thấy khâm phục Trình Uẩn Chi, người có gốc gác gia học từ trước, không phải là điều nàng có thể so sánh. Nàng nhất định sẽ cổ vũ Trình Uẩn Chi. Vào nhà, Trình Uẩn Chi lập tức đến thư phòng, lại vùi đầu nghiên cứu. Bạc Nhược U quan sát, lòng thấy an ủi, liền ở bên cạnh làm trợ thủ.

Đợi đến buổi trưa, cửa Trình gia lại một lần nữa bị gõ vang lên. Chu Lương vốn tưởng rằng là người Hoàng gia, nhưng khi mở cửa mới thấy là người của Hầu phủ. Họ đến truyền lời nhắn cho Bạc Nhược U. Khi Bạc Nhược U ra cửa, người hầu nói:

"Cô nương, Hầu gia mệnh cho chúng tiểu nhân nhắn với ngài, đã tìm được chỗ mà Tống đại nhân mua thuốc rồi. Quả nhiên giống như ngài đã đoán, Hầu gia mong ngài không cần quan tâm đến án này. Nếu rảnh rỗi, có thể đến Hầu phủ, đến lúc đó sẽ nói tỉ mỉ cho ngài nghe."

Sau khi Bạc Nhược U đáp ứng, người hầu liền xoay người rời đi. Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu án này đã là tự sát, thì vụ án này đã được phá. Vì vậy, nàng cũng không sốt ruột đi Hầu phủ hỏi thăm, mà vẫn nên về thư phòng giúp Trình Uẩn Chi.

Khi báo lại kết quả cho Trình Uẩn Chi, ông cũng có chút thổn thức:

"Chỉ là không biết nội tình trong đó ra sao."

Bạc Nhược U lường trước Hoắc Nguy Lâu giờ khắc này có lẽ đang thẩm vấn Vệ Thuyên, không biết có thuận lợi hay không. Hai cha con lại nói một chút về các quan viên lên xuống trong triều đình, rồi đặt tâm tư vào việc giải độc.

Án mạng vừa sáng tỏ, giờ đây chuyện quan trọng nhất chính là giải độc Hoàng Kim Cao. Không chỉ có Hoàng Lâm cần gấp, mà Hoắc Khinh Hoằng cũng trong tình trạng cấp bách. Hiện tại trong toàn bộ kinh thành có hơn ngàn người bệnh đang mong mỏi, và mỗi ngày Chu Lương ra ngoài đều có thể nghe được không ít tin đồn về cửa nát nhà tan, vợ con ly tán, kẻ cầm đầu đều là Hoàng Kim Cao. Mặc dù trên mặt Trình Uẩn Chi không biểu hiện ra, nhưng ông cũng càng ngày càng gấp gáp. Ông đã ra rất nhiều phương thuốc, phối chế nhiều dược hương dược hoàn, lại còn tìm kiếm các vị thảo dược khác thay thế Hoàng Kim Cao. Chỉ mới hai ngày, toàn bộ trong ngoài sân nhà Trình gia đã phơi đầy dược liệu do Chu Lương mới chọn mua, nếu không biết, còn tưởng rằng Trình gia muốn làm buôn bán dược liệu.

Trong hai ngày này, Trình Uẩn Chi cũng tự thân thử nghiệm phương pháp châm cứu cho Hoàng Lâm. Có giải trừ được độc nghiện hay không thì tạm thời chưa nhìn ra hiệu quả, nhưng chứng bệnh đau đầu thể hư và các biến chứng khác do độc phát mà sinh ra đã giảm bớt rất nhiều. Ngoại trừ lúc độc phát vẫn rất khó chịu, thời gian còn lại hắn có thể uống thuốc, ăn cơm, sức lực và tinh thần cũng khôi phục phần nào. Trình Uẩn Chi cảm thấy phương pháp này đã đúng.

Thấy Hoàng Lâm phục hồi tinh thần rõ rệt, Bạc Nhược U nhớ đến Hoắc Khinh Hoằng. Vào buổi chiều hôm đó, nàng bèn nói ra suy nghĩ trong đầu, muốn mời Trình Uẩn Chi đi xem Hoắc Khinh Hoằng. Những năm này, Trình Uẩn Chi chưa bao giờ xem bệnh cho người bên ngoài, lần này cũng là hàng xóm, khi bệnh nghiện đột phát ngay dưới mí mắt của ông.

Nàng có chút thấp thôm, sau khi do dự một phen mới nói ra. Trình Uần Chi thờ dài,

nói:

"Ta biết Hoắc gia Thể từ cũng nhiễm phải độc này. Không nói tâm tư hiện giờ của con, chỉ riêng việc Võ Chiêu Hầu đã cứu con mấy lần cũng là việc nên làm. Chỉ có điều, bây giờ trong lòng ta vẫn chưa xác định phương pháp này có hiệu quà ra sao, nên không thể tùy tiện tới cừa, đặc biệt là thân phận của hắn cao quý. Có lẽ hắn đã biết phương pháp giải độc thì sao?"

Trong hai ngày qua, Chu Lương ra ngoài nhưng vẫn chưa nghe nói bệnh doanh ở thành Nam đã có được phương pháp giải độc. Do đó, Bạc Nhược U suy đoán Hầu phù hẳn cũng chưa có manh mối. Tuy nhiên, nàng muốn xem bệnh cho Hoắc Khinh Hoằng, nên càm thấy chu toàn vẫn tốt hơn:

"Vậy ngày mai nữ nhi sẽ đến Hầu phủ xem xét. Hỏi rõ ràng rồi sẽ về nói cho nghĩa phụ. Nếu cần, chúng ta sẽ cùng đi. Nếu đã có biện pháp giải độc, chúng ta cũng coi như đã tận tâm tận lực."

Trình Uần Chi cười đồng ý. Hai cha con lúc này mới trở về phòng nghì ngơi. Ngày thứ hai, sau khi dùng bữa sáng, Bạc Nhược U ngồi xe ngựa đến Hầu phủ. Nàng tính ra đã ba ngày chưa gặp Hoắc Nguy Lâu. Khi đến Hầu phủ, nghe nói Hoắc Nguy Lâu vẫn còn trong phủ, đáy lòng nàng tức khắc vui vè. Nhưng chưa kịp đến chính viện, nàng đã thấy hai gã hầu bưng chén thuốc vội vàng đi đến khách viện.

Đó là phương hướng mà Hoắc Khinh Hoằng đang ở hiện giờ. Bạc Nhược U nhíu mày, vội vàng đi theo đến khách viện. Mới vừa tới cửa viện, nàng đã nghe thấy trong phòng vang lên một trận ồn ào. Nhìn vào, Hoắc Nguy Lâu nghiêng người đứng trong chính sảnh, như tượng đá, ánh mắt nhìn về phía noãn các.

"Đại ca, huynh giết đệ đi!"

Tiếng hô thống khổ của Hoắc Khinh Hoằng vang lên.

"Đệ không xứng làm huynh đệ của huynh..."

"Đại bá từ nhỏ đã là Thế từ phủ Quốc Công, quý trọng hơn phụ thân của đệ. Sau đó còn cưới Trường công chúa... càng thêm cao quý. Huynh từ nhỏ chính là tấm gương của bọn tiều bối... Đệ làm cái gì cũng đều bị so sánh với huynh. Đệ không sánh bằng huynh, phụ thân cũng nói cho đệ biết huynh nhất định muốn nắm quyền. Một Hoắc gia không thể có hai người nắm quyền cao. Phụ thân bào đệ chỉ cần làm tròn một vị tiểu công gia phú quý là được. Đệ... đệ mới nghĩ rằng cái gì cũng không so được. Đệ cam nguyện làm một tên hoàn khố. Từ nhò đến lớn, không có người biết đệ, cũng không cam..."

"Bây giờ đệ biến thành bộ dạng sống không bằng chết như vậy..."

"Huynh giết đệ đi, đệ thật sự không chịu nổi..."

Đám người hầu đứng gần như không dám thờ mạnh. Bạc Nhược U nghe thấy cũng có chút khiếp sợ. Rất nhanh, giọng nói của Phúc công công truyền ra, khẩn cầu và dụ dỗ:

"Thể từ, ngài chớ có nói nữa. Hầu gia cũng là vì tốt cho ngài. Ngài ngoan ngoãn uống thuốc, uống thuốc rồi sẽ khỏe lên..."

"Cho ta một con đường, hoặc là giết ta, đừng giày vò ta như vậy. Ta thật sự rất khó chịu, đại ca, vì sao huynh không thể mềm lòng đối với đệ? Huynh chưa bao giờ mềm lòng với bất luận người nào. Huynh và Đại bá mẫu đều giống nhau. Năm đó, Đại bá chính là ở chỗ này bị bức chết..."

"Thế tử?" Phúc công công nôn nóng quát lên:

"Ngài đừng nói nữa! Thế tử, ngài không thể nói như vậy..."

"Ta có thể nói, ta cái gì cũng có thể nói. Dù sao ta cũng sống không được bao lâu, bị giày vò đến chết như vậy, ta nào còn là Thế tử phủ Quốc Công nữa chứ. Ta muốn nói, ta muốn nói hết ra những gì kìm nén trong lòng những năm qua....."

Hoắc Khinh Hoằng đã kiệt sức, nhưng vẫn liều mạng gân cổ kêu to. Phúc công công ở một bên đau khổ khuyên nhủ, Minh Quy Lan thì thấp giọng khiền trách, nhưng Hoắc Khinh Hoằng dường như cố ý, tiếp tục gân cổ nói:

"Ta biết dù ta có cầu xin ngươi ra sao thì ngươi cũng sẽ không mềm lòng. Ngươi ngay cả mẫu thân ruột thịt của mình cũng không quan tâm. Ngươi cầm quyền, nhưng hãy nhìn xem, ngươi có khác gì một kẻ chả ra gì như ta không? Một nhà bốn người các ngươi, đều không có ai tốt đẹp..."

Một thứ gì đó rơi vỡ. Bạc Nhược U nghe thấy Phúc công công dùng giọng điệu sắc nhọn trước nay chưa từng có mà trách cứ Hoắc Khinh Hoằng. Hoắc Khinh Hoằng lại khàn giọng cười lên, bắt đầu đứt quãng nói những lời tru tâm như vậy. Có lẽ yết hầu của hắn đã rống đến tổn thướng, từ ngữ khó mà thành câu tròn trịa, trong khi Phúc công công tràn đầy tức giận trách cứ.

Mặc dù bên tai còn có âm thanh hỗn tạp, nhưng Bạc Nhược U nhìn Hoắc Nguy Lâu lại cảm thấy chung quanh y tràn đầy tĩnh mịch khiến người ta phát lạnh. Đám người hầu trong sân đều cúi đầu, như đã hóa thành tượng đá. Bạc Nhược U căng thẳng trong lòng, tâm tư còn chưa kịp lay động, chân đã bước ra ngoài. Nàng đi có chút vội vàng, vừa mới sắp bước qua ngưỡng cửa, Hoắc Nguy Lâu mới nghe thấy tiếng động mà quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc ấy, Bạc Nhược U từ đáy mắt Hoắc Nguy Lâu thấy được một khoảng tối trống rỗng không thể thấy rõ, tựa như tất cả ánh sáng rực rỡ đều bị vực sâu nuốt chừng. Chính y cũng giống như sắp bị lạnh lẽo và tối tăm nuốt chửng. Đến khi Bạc Nhược U tiền lại gần, đáy mắt y mới có mấy phần thần thái. Y xoay người lại:

"Sao nàng lại đến đây?"

Y không biết đã đứng ở đó bao lâu, cũng không biết đã nghe Hoắc Khinh Hoằng nói năng linh tinh bao lâu. Vừa mở miệng, giọng nói của y hơi khan, như đã lâu chưa nói chuyện. Bạc Nhược U liếc qua hướng noãn các:

"Hầu gia ngày ấy bảo ta qua phủ, Hầu gia đã quên sao?"

Hoắc Nguy Lâu hồi tưởng một lúc, nhớ tới ngày ấy đã sai người nói cho nàng biết vụ án Tổng Dục. Y gật gật đầu, cất bước ra cửa:

"Nàng đi theo ta."

Bạc Nhược U vội vàng theo sau. Bước chân y không nhanh không chậm, rất ổn định, bóng lưng ưỡn thắng, tựa như một thanh kiếm bị lớp vỏ lạnh lẽo bao quanh. Dù chỉ là qua lớp vỏ kiếm, vẫn khiến người ta có cảm giác sống chớ lại gần. Bạc Nhược U sốt ruột đuổi sát phía sau, theo y tiến vào thư phòng.

Đến thư phòng, y xoay người chỉ vào ải tháp, ý bảo Bạc Nhược U ngồi xuống. Thấy nàng không có động, y cũng không nói nhiều, vẻ mặt vẫn như thường mà nói:

"Ngày đó Tống Dục đích thật đi mua thuốc. Hắn không phải không mang tiền theo.

Lúc mua thuốc, hắn đã đưa cho chủ quán khoảng mười lượng bạc, nhưng lại chỉ cần một vài túi thạch tín. Vì vậy, chưởng quỹ bán thuốc đối với hắn có ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Tiệm thuốc kia ở bên trong ngõ hẻm hướng Đông của Tam Thanh quan, vô cùng hèo lánh. Ngày đó, bò ra chút thời gian và công sức, đến nừa đêm mới tìm được..."

Y cho rằng nàng thật sự đến hỏi về vụ án, vừa mở miệng liền không dừng lại, đôi mắt đen tối khó hiểu, nếu không nhìn kỹ, gần như không phân biệt được y trong ngày thường. Nhưng nếu nghe cần thận, mới có thể phát giác giọng điệu nghiêm khắc của y ần chứa mấy phần gian nan khiến người ta lo lắng.

"Ngày đó, thời gian Tống Dục mua thuốc cũng hợp lý. Sau khi mua thuốc, dựa theo cước trình mà tính toán, cũng vừa khớp với thời gian hắn đến quán trà đối diện. Đại phu trong cửa hàng có nói, liều lượng thạch tín ở mức đó, muốn khiến người chết phải tốn hơn ba canh giờ. Điều này cũng phù hợp với thời gian Tổng Dục độc phát và mất mạng ngày đó..."

Hoắc Nguy Lâu tiếp tục nói, giọng điệu không có một tia gợn sóng, tựa như cho nàng uống hoàng liên đắng nhất trên đời, mà y cũng có thể mặt không biến sắc mà nuốt xuống. Bạc Nhược U nghe, bỗng nhiên bước nhanh về phía trước, nghiêng người vươn tay ôm lấy y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK