"Sóc Châu lạnh lẽo nơi phương Bắc, Cảnh Khiêm tuổi tác đã cao, sao có thể đến một nơi khắc nghiệt như thế? Ta biết vụ án này là Tam ti hội thẩm, chỉ một mình Lâm Hòe không thể thay đổi gì, điều đó cũng không sao, nhưng chốn lưu đày, chẳng phải có thể đổi sang nơi khác sao?"
Sở thị thở dài:
"Không phải là không muốn giúp, ngài cũng biết đây là Tam ti hội thẩm. Quan viên trong triều lần này, hễ định tội đều phải chịu hình phạt nặng nề. Cảnh Khiêm chịu tội thế này, cũng xem như là nể mặt lão gia nhà chúng ta mà xử nhẹ rồi. Sóc Châu tuy lạnh, nhưng qua hai năm, cũng không phải không có cách chuyển đến nơi khác. Chỉ là cửa ải trước mắt, ai dám làm trái thánh ý?"
Hồ thị nghe vậy, sắc mặt tức khắc biến đổi, lau nước mắt, đáy mắt ánh lên tia hàn ý, nhìn chằm chằm Sở thị:
"Ta xem như đã hiểu rõ rồi, Lâm Hòe lập tức sẽ được thăng nhiệm Hình bộ Thượng thư, chẳng qua là sợ bản thân bị liên lụy thôi! Tình nghĩa hai nhà trước kia không cần nhắc lại, hiện giờ chúng ta đã định thân, mặt mũi Bạc gia không dễ coi, các ngươi cũng chẳng sáng sủa gì! Các ngươi bạc đãi chúng ta thế này, ta làm sao dám giao Nhàn Nhi cho các ngươi?"
Sở thị thấy bà ta chẳng phân rõ phải trái, giận đến hoa mắt, đáp:
"Lão gia cùng Chiêu Nhi trước đó đã nhiều lần giúp đỡ hỏi thăm rồi. Bạc Cảnh Khiêm là do tay chân không sạch sẽ, bằng chứng rành rành, dù là thiên vương lão tử cũng không cứu được!"
Nói rồi, Sở thị cười lạnh một tiếng:
"Ta mặc kệ ngươi yên tâm hay không, Lâm gia vì chuyện của các ngươi đã chịu đủ điều tiếng. Vì tình nghĩa xưa kia, mới giúp đôi lời động viên, bây giờ ngươi nói không yên tâm giao Nhàn Nhi cho chúng ta? Sao vậy? Ngươi muốn hối hôn à? Nếu muốn hối hôn, chúng ta cũng không có gì để nói, dù sao hôn kỳ cũng chưa định, chúng ta không dám làm lỡ tiền đồ tốt đẹp của Nhàn Nhi!"
"Bá mẫu --"
Bạc Nghi Nhàn canh giữ ngoài cửa, mắt đỏ hoe bước vào, vừa vào đã giận dữ liếc nhìn Hồ thị, vội nói:
"Bá mẫu chớ giận, là mẫu thân tức giận nên ăn nói hàm hồ. Lâm bá bá cùng Chiêu ca ca đã giúp đỡ chúng ta nhiều lần, chúng ta đều ghi lòng tạc dạ. Mẫu thân vừa mới thất lễ, ta thay bà tạ lỗi với bá mẫu."
Sở thị siết chặt chiếc khăn trong tay, vẫn chưa nguôi giận, trong khi Hồ thị lại bất mãn với việc nữ nhi của mình hạ thấp bản thân:
"Nhàn Nhi, con --"
"Mẫu thân, ngài chớ nói thêm nữa."
Bạc Nghi Nhàn xoay người, khuôn mặt nhu mì xưa nay chỉ còn lại nét tàn khốc.
Hồ thị bị ánh mắt lạnh lùng của nàng trừng, không nói được lời nào, chỉ thấy Bạc Nghi Nhàn cúi mình hành lễ với Sở thị:
"Hôm nay chúng ta đã làm phiền, Nhàn Nhi xin đưa mẫu thân về trước, ngày khác sẽ đến tạ lỗi với bá mẫu."
Sở thị chỉ cảm thấy tim đau nhói, vung tay:
"Đi đi, đi đi."
Bạc Nghi Nhàn tạ lỗi rồi kéo Hồ thị ra ngoài, Hồ thị loạng choạng theo sau, chỉ tiếc rèn sắt không thành kim mà trách mắng:
"Con làm gì vậy! Có phải con đang về phe Lâm gia hay không? Phụ thân con lần này đi Sóc Bắc, chỉ e ngay cả mạng cũng khó giữ! Sao con lại bất hiếu thế này --"
"Mẫu thân! Người im miệng đi!"
Bạc Nghi Nhàn quát lớn, đáy mắt bùng lên lửa giận.
Nàng vừa kéo Hồ thị lên xe ngựa, không kìm được mà đẩy bà một cái:
"Mẫu thân đầu óc có phải bị hồ đồ rồi không, mà lại nói chuyện với Lâm bá mẫu như vậy! Phụ thân giờ đã thành ra thế này, chẳng lẽ mẫu thân còn muốn làm loạn đến mức hôn sự của con cũng bị huỷ sao?"
Sắc mặt Bạc Nghi Nhàn hung dữ, Hồ thị kinh ngạc nhìn, không hiểu nổi nữ nhi ngoan ngoãn của mình sao lại biến đổi thế này, nhất thời nước mắt tuôn trào:
"Ta đây cũng là vì ai? Không phải vì phụ thân của con sao? Lâm gia và chúng ta đã định thân, chẳng lẽ không nên giúp đỡ? Lâm Hòe đường đường là Hình bộ Thị lang, ta không tin hắn không có cách!"
Ánh mắt Bạc Nghi Nhàn càng lạnh lẽo hơn:
"Mẫu thân, mấy lời như vậy ngài giữ trong lòng là được rồi. Qua hai ngày, ngài hãy thành tâm thành ý mà đến Lâm gia tạ lỗi. Không còn phụ thân, Lâm gia chính là chỗ dựa của chúng ta, cần phải nắm thật chặt, sao có thể chọc họ phật ý? Còn nữa, hôn sự giữa ta và Chiêu ca ca đã sớm định ra, nếu vì mẫu thân gây náo loạn mà tan vỡ, chớ trách ta không nể mặt ngài!"
Ánh mắt quyết tuyệt của Bạc Nghi Nhàn khiến Hồ thị sợ hãi. Bà ta cũng hiểu không thể trở mặt với Lâm gia, nhưng nghĩ đến Lâm gia có khả năng giúp mà lại không giúp, vẫn hận đến nghiến răng. Về sau, phu quân bà sẽ là tội thần, bà không còn thể diện của Bạc gia Đại phu nhân nữa, nghĩ đến đây, Hồ thị ôm ngực, lại bật khóc rống lên một tiếng.
Bạc Nghi Nhàn thấy thế, nước mắt cũng rơi lã chã, trong lòng dấy lên nỗi khủng hoảng lo sợ. Hôn sự này vốn là nàng cưỡng cầu mà có, giờ đây Bạc gia Đại phòng rơi vào cảnh ngộ thế này, nếu Lâm gia muốn hủy hôn, thật sự chỉ là chuyện trong tầm tay. Mà nếu ngay cả mối hôn sự với Lâm Chiêu cũng mất đi, vậy nàng còn lại gì đây?
Bên trong Lâm phủ, Sở thị vỗ ngực nằm trên tháp nhỏ, sắc mặt khó coi. Không lâu sau, Lâm Hòe cùng Lâm Chiêu trở về, nghe nói mẹ con Hồ thị lại tới Lâm phủ, sắc mặt cả hai đều trầm xuống.
Sở thị mặt mày vẫn giận tái mét:
"Thật là lời hay lời xấu đều để mẹ con họ nói hết rồi! Trước đây lão gia vì họ mà bôn ba khắp nơi cũng không thèm xem ra gì, giờ Bạc Cảnh Khiêm bị hạ ngục định tội, tất cả lỗi lầm lại đổ hết lên đầu chúng ta! Lâm phủ chúng ta cùng họ chỉ là đính hôn, chưa phải đã thành hôn, mà dù đã thành hôn thì cũng phải nói đến đạo lý một chút chứ. Sao chỉ vì một mối hôn sự mà mọi chuyện đều muốn dựa vào chúng ta? Chỉ cần có chút gì đó không vừa ý, là bọn họ liền bảo chúng ta sợ bị liên lụy, không hề tận tâm! Thậm chí bà ta còn nói, thế này thế kia, rằng không yên lòng giao Nhàn Nhi cho chúng ta!"
Sở thị hít một hơi dài, nhưng ngực vẫn ngột ngạt, đau buốt:
"Nghe xem, bọn họ giờ rơi vào tình cảnh thế này, chúng ta còn chưa nói gì, bà ta ngược lại còn dám buông lời ấy! Trước đây tuy cảm thấy bà ta tính tình hẹp hòi, sĩ diện, nhưng cũng không ngờ lại là người thô lỗ, không biết điều đến thế. Giờ ta mới biết, đừng nói bà ta không yên tâm, giờ ta còn lo nếu Nhàn Nhi thật sự gả vào đây, chúng ta sẽ phải gánh lấy vô số phiền phức!"
Sở thị nói xong, lại nhìn về phía Lâm Chiêu. Thấy nhi tử tuấn tú nho nhã, trẻ tuổi anh kiệt, sau này nhất định có thể phong hầu bái tướng, mà giờ đây lại phải cưới nữ nhi của tội thần, lòng nàng càng thêm nặng nề, cảm thấy trước mắt choáng váng:
"Ôi, ta thật không chịu nổi cách nói năng của bà ta. Có thông gia thế này, ta chỉ sợ mình phải sống giảm thọ mười năm!"
Lâm Chiêu thấy thế, vội tiến lên châm trà cho Sở thị, Lâm Hòe đứng chắp tay, vẻ mặt cũng nặng nề:
"Nhưng hôn sự này đã khắp thành đều biết, giờ mà hủy hôn, ta thật không làm được chuyện thất tín như vậy."
Sở thị không khỏi quay sang nhìn Lâm Chiêu:
"Chiêu Nhi, con thấy thế nào?"
So với Sở thị, vẻ mặt Lâm Chiêu ngược lại vẫn bình tĩnh:
"Mẫu thân yên tâm, Bạc bá tuy bị lưu đày, nhưng Bạc gia rốt cuộc vẫn còn chút của cải, chỉ là trong nhà không còn ai làm quan trong triều mà thôi. Hôn sự này đã định từ nhiều năm trước, giờ chúng ta hủy hôn, ấy là thất tín."
Sở thị muốn nói lại thôi:
"Ta cũng không muốn thành kẻ thất tín như vậy, chỉ là... chỉ là cha mẹ nàng đều vô dụng, con chớ xem thường nhà vợ, lỡ sau này họ liên lụy con..."
Lâm Chiêu kéo khóe môi:
"Người bị lưu đày đến Sóc Châu, cũng không thực sự liên lụy gì nhiều. Mẫu thân không cần để Bạc bá mẫu trong lòng, bà ấy quả thực là có phần không biết lễ nghi, mẫu thân chớ bởi vậy mà giận đến sinh bệnh thì không tốt."
Nghe Lâm Chiêu nói, Sở thị lại nhìn về phía Lâm Hòe. Lâm Hòe thở dài:
"Đạo lý nhi tử đều hiểu cả, nàng cũng không cần phải hỏi ta nữa."
Sở thị chỉ thấy đắng miệng như nuốt phải hoàng liên, nhưng nỗi khổ này đã được chôn từ ngày đó. Giờ đây ngoài việc nhẫn nhịn, cũng không còn cách nào khác. Trong khoảnh khắc, nàng lại nhớ đến lời Trình Uẩn Chi từng nói trước kia, quả nhiên là một lời thành sấm. Chỉ tiếc trước đó không thể quyết tâm mà xé rách da mặt với Bạc gia Đại phòng để đổi hôn sự, nếu không hôm nay cũng không đến nỗi phải phiền muộn thế này!
Giữa lúc hai nhà Bạc, Lâm mỗi bên đều tự khổ sở, Bạc Nhược U lại đang tìm thợ thủ công trong thành, ghé qua nhà mới để trồng hoa.
Chủ nhân trước của tòa nhà này là kẻ bị hoạch tội từ bảy, tám năm trước, cũng bị tịch thu toàn bộ tài sản. Hậu viện tuy có nội phủ quản lý, nhưng chẳng được chăm chút nhiều, giờ phòng ốc lầu các sau khi tu sửa đã sáng sủa hơn, nhưng cảnh sắc trong sân vẫn tiêu điều, nhất là khi tiết thu vừa chớm, càng thêm vẻ tàn úa. Không có việc gì trong nha môn, Bạc Nhược U liền nảy ý muốn trang trí lại đình viện.
Trong lúc bận rộn, nàng cũng ngày ngày đến phủ Võ Chiêu Hầu thăm Hoắc Khinh Hoằng. Trước kia hắn vốn uể oải, giờ đây ngược lại có tinh thần hơn, chỉ là vẫn chẳng muốn mở miệng. Hôm ấy, sau khi thi châm cho hắn, Bạc Nhược U đốt lên dược hương do Trình Uẩn Chi vừa mới bào chế. Nhìn hắn ngẩn ngơ tựa trên tháp, nàng không khỏi thở dài:
"Hầu gia rời kinh đã hơn một tháng, cớ sao thế tử vẫn chưa chịu mở miệng?"
Hoắc Khinh Hoằng ngước mắt nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên nhưng vẫn im lặng. Bạc Nhược U tiến lại gần:
"Hầu gia hiện đang ở Tây Nam, trấn giữ Hoàng Kim Cao, lúc gửi thư cũng dặn dò quan tâm thế tử. Nay thế tử đã có chút tinh thần, không bằng gửi thư đến Tây Nam để Hầu gia an tâm?"
Hoắc Khinh Hoằng lại ngước mắt nhìn nàng, lông mày cau lại, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn khi nghe mấy lời này. Bạc Nhược U lắc đầu:
"Thế tử rốt cuộc vẫn là tính tình trẻ con --"
"Sao lại là tính tình trẻ con chứ?"
Hoắc Khinh Hoằng có phần không phục.
Bạc Nhược U vẫn ung dung nhìn hắn:
"Thế tử đã trải qua ba tháng khó nhọc thế này, một là vì trúng độc chưa khỏe, hai là vì khi độc phát đã nói những lời quá đáng với Hầu gia, nay cảm thấy hổ thẹn, không dám gặp mặt ngài ấy, có đúng không?"
Hoắc Khinh Hoằng muốn phản bác nhưng thôi. Bạc Nhược U cũng không tranh luận, chỉ nói thẳng:
"Thế tử lớn hơn ta hai tuổi, lại là nam nhân, nếu trong lòng thực sự có oán hận, thì cứ thẳng thắn nói với Hầu gia --"
"Ta không có --"
"Bất luận có hay không, thế tử là huynh đệ mà Hầu gia thương yêu nhất. Đừng nói là sai lời một lần, dù thế tử làm điều gì sai lầm, ngài ấy cũng sẽ bao dung nhiều hơn là trách móc. Điểm này, thế tử rõ ràng hơn ai hết."
Hoắc Khinh Hoằng cắn răng:
"Ta đương nhiên hiểu, không cần nàng phải nói."
Bạc Nhược U cong môi cười, rồi lại rất nhanh lộ vẻ nghiêm túc:
"Thực sự không cần ta nói, trong lòng thế tử cũng rõ, chỉ là khó thay đổi tính tình mà thôi. Chỉ là Hầu gia ở Tây Nam không thoát thân được, nguy cơ tứ phía, thế tử ở kinh thành lại mặt mày u ám cả ngày, thực khiến người ngoài nhìn cũng lo lắng..."
Mi tâm hắn hiện lên nét sốt ruột:
"Đại ca ở Tây Nam không hề thuận lợi sao?"
Bạc Nhược U buông tay:
"Ta cũng không biết, đã nhiều ngày không nhận được thư của Hầu gia. Nghe nói quan lại thị tộc ở Tây Nam bị cuốn vào không ít, thậm chí có đạo phỉ cấu kết trong đó. Mà Hoàng Kim Cao là nơi buôn bán cực kỳ có lời, có thể tưởng tượng được bao nhiêu người không muốn Hầu gia đi điều tra, càn quét. Nếu có kẻ bí quá hóa liều, uy danh của Hầu gia dù lớn hơn nữa, cũng e là khó lòng áp chế nổi."
Hoắc Khinh Hoằng đứng bật dậy:
"Đại ca ở chiến trường không ai địch nổi, sao lại có thề bị kiểm chế ở Tây Nam được chứ?"
Bạc Nhược U vốn đã định rời đi, nghe vậy lại không nhịn được quay người lại:
"Đêm đó Hầu gia ở phủ Trường công chúa bị thương. Trường công chúa bỗng nhiên phát bệnh, nắm trâm cài tóc đâm ngài ấy. Hầu gia lúc ấy đang đỡ Trưởng công chúa, vốn có thể tránh né, nhưng không dám buông tay, nên chịu đựng để bị đâm một nhát."
Hoắc Khinh Hoằng nghe vậy, tim đập mạnh, không ngờ Hoắc Nguy Lâu lại bị thương vì lý do ấy. Giọng Bạc Nhược U chậm rãi:
"Hầu gia dù mạnh mẽ đến đâu thì thân thể cuối cùng cũng là máu thịt. Nhát đao từ người thân cận nhất có thể làm ngài ấy bị thương, yêu ma quỷ quái cũng có thể thừa cơ đâm sau lưng. Còn trong ngoài triểu chính, thế từ hẳn cũng biết Hầu gia có bao nhiêu khó xử so với một nữ nhân yếu đuối như ta."
Tròng mắt Hoắc Khinh Hoằng khẽ run rẩy. Dù Bạc Nhược U nói năng điểm đạm, nhưng đôi mắt đen sâu thằm kia lại như đang thuật lại một sự thật không thể chối cãi, khiến đáy lòng hắn dâng lên từng đợt hồ thẹn. Mặt hắn khi xanh khi đò, vè lúng túng khó giầu.
Bạc Nhược U khế thở dài:
"Hãy nghì ngơi đi, ngày mai ta lại qua thăm thế từ."
Nàng nói xong liền quay bước, Hoắc Khinh Hoằng chờ một lúc mới ngước mắt lên, chì thấy bóng lưng thẳng tắp, dịu dàng cùa nàng từ từ đi xa.
Hiện tại nàng đã dọn vào nhà mới, quãng đường đến phủ Võ Chiêu Hầu chỉ mất thời gian một nén nhang. Lên xe ngựa, Bạc Nhược U liền ngẫm lại, quà thật đã mười hai ngày không nhận được thư của Hoắc Nguy Lâu, trong lòng không khỏi thấp thơm.
Xe ngựa từ từ trở về. Khi đến trước cừa nhà, Bạc Nhược U đã thấy bóng dáng Ngô Tương đứng chẩn chừ bên ngoài. Thấy xe ngựa của nàng về, sắc mặt Ngô Tương lập tức có phần buông lỏng:
"May là cô trờ về, ta còn sợ đi nhầm chỗ."
Ngô Tướng đây là lần đầu tiên đến chỗ nàng. Bạc Nhược U đỡ Trình Uần Chi xuống xe, rồi hỏi:
"Sao bộ đầu đến đây?"
Ngô Tướng nắm chặt bội đao bên hông:
"Có vụ án."
Nghe vậy, sắc mặt Trình Uần Chi cũng khẻ thay đổi. Bạc Nhược U mời Ngô Tương vào phù, vừa sai Chu Lương chuẩn bị dụng cụ nghiệm thi, vừa nghe Ngô Tướng kể về vụ án:
"Án mạng xảy ra ở một am ni cô ngoài thành. Người chết là một nữ ni vẫn đề tóc tu hành trong am. Dường như đã tử vong nhiều ngày..."