Mục lục
Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mỹ nhân cười kia bắt nguồn từ trong núi sâu ở Tây Nam, lần này không chỉ cấm Hoàng Kim Cao tại các châu phủ thành trấn, Hầu gia còn muốn tận diệt nó từ gốc rễ. Nào ngờ lại xảy ra xung đột với các bộ tộc thôn trại Tây Nam. Ba ngày trước, Hầu gia cùng thuộc hạ bị bao vây, ám vệ bên người đã chết mất một nửa, những người còn lại cùng Hầu gia hiện không rõ tung tích. Tin tức từ Tây Nam truyền về lúc hừng đông mới tới trong cung, bệ hạ lệnh Ninh Kiêu dẫn người lập tức tới Tây Nam cứu viện. Hôm nay, Ninh Kiêu đến đây chính là để thông báo cho ta."

Phúc công công lo lắng trùng trùng nói dứt lời, đôi mắt ánh lên vẻ hoảng sợ khó giấu. Bạc Nhược U đứng cạnh ông, cảm thấy ngực đau thắt như bị bóp nghẹt, chẳng trách mấy ngày nay không hề nhận được thư của Hoắc Nguy Lâu!

"Nhưng... nhưng Ninh phó chỉ huy sứ giờ khắc này mới khởi hành tới Tây Nam, ít nhất cũng phải mất mười ngày, làm sao kịp đến nơi?"

Bạc Nhược U nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng, đầu ngón tay tê cứng, cả người như mất đi ba hồn bảy phách.

Phúc công công cũng không khá hơn nàng là bao, nhíu mày đáp:

"Đây đã là thượng sách, chỉ có thể ngày đêm không nghỉ mà chạy đi. Nhưng trông chờ tất cả vào Ninh Kiêu thì không đủ, còn cần Hầu gia ở Tây Nam tự mình tìm cách thoát thân."

Ông nhìn Bạc Nhược U một thoáng, không biết là nói cho chính mình nghe, hay là nói để trấn an nàng:

"Hầu gia suốt hai mươi năm qua sóng gió nào chưa từng trải qua, lần này dù có hơi nguy hiểm, cũng chỉ là chút khó khăn tạm thời, không có gì đáng ngại. Biết đâu ngay lúc này Hầu gia đã thoát thân, chỉ là tin tức truyền về chậm, chúng ta đợi thêm vài ngày sẽ rõ."

Nhưng Bạc Nhược U không thể tự lừa dối bản thân. Hoắc Nguy Lâu làm việc xưa nay thận trọng chu toàn, hành sự mạnh mẽ vang dội, những nhiệm vụ tầm thường vào tay y chưa bao giờ xảy ra sai sót. Chỉ khi xuất hiện biến cố lớn thì tuyệt đối không thể là việc nhỏ.

Nàng nghẹn ngào nhìn lên bầu trời cuối thu trong xanh mênh mông, đáy lòng như bị sương mù giá lạnh của tháng Chạp bao phủ.

"Ninh phó chỉ huy sứ hiện tại đã rời kinh thành rồi sao?"

Phúc công công gật đầu:

"Không thể chậm trễ, lúc này chắc đã ra khỏi thành."

Bạc Nhược U siết chặt hai tay đặt trước ngực, trong giây lát không biết phải nói gì. Kinh thành cách Tây Nam ngàn dặm, mà dù Hoắc Nguy Lâu có ở gần ngay trước mắt, nàng chỉ là một nữ tử nhỏ bé, e rằng cũng chẳng thể giúp gì cho y.

Phúc công công thấy nàng nét mặt trầm tư, không khỏi khuyên nhủ:

"Tiểu Nhược, con cũng đừng quá lo lắng. Những người kia tuy hung hăng, nhưng thực ra cũng chỉ là một đám ô hợp, dù Hầu gia có gặp nguy hiểm tạm thời, cũng sẽ không đến mức trí mạng đâu."

Bạc Nhược U chưa từng đặt chân tới Tây Nam, nhưng cũng từng nghe kể rằng nơi ấy núi cao trùng điệp hiểm trở, đầm lầy khí độc dày đặc, nhiều bộ tộc thôn trại ẩn cư đời đời. Võ lực và mưu lược của họ không thể sánh với binh lính tinh nhuệ trong triều, nhưng họ am hiểu địa hình, chiếm núi làm vương, chẳng dễ dàng bị công phá.

Nàng hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh:

"Đúng vậy, Hầu gia nhất định sẽ không sao."

Lời nói này cũng là tự an ủi bản thân. Đến khi cả hai lấy lại bình tĩnh rồi bước vào trong phủ, Hoắc Khinh Hoằng cũng cảm thấy điều gì đó không ổn, nhìn sắc mặt hai người, liền hỏi:

"Ninh Kiêu đến phủ lúc này làm gì? Có tin tức của Đại ca ở Tây Nam chăng?"

Phúc công công thoáng nghẹn lời, Bạc Nhược U cũng mím môi không nói, sắc mặt Hoắc Khinh Hoằng khẽ biến:

"Đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì với Đại ca sao?"

Phúc công công còn định lấp liếm cho qua, nhưng Bạc Nhược U liền đáp:

"Hầu gia ở Tây Nam bị tập kích, hiện không rõ tung tích. Ninh phó chỉ huy sứ hôm nay đã rời kinh xuôi Nam để cứu viện Hầu gia."

Hoắc Khinh Hoằng đang tựa lưng vào gối, nghe vậy lập tức ngồi bật dậy:

"Cái gì?"

Bạc Nhược U không nói thêm, Phúc công công đành thở dài:

"Là thế này, tin tức vào lúc hừng đông mới đến tay bệ hạ..."

"Làm sao mà biết được chứ? Đại ca ta bị tập kích ở Tây Nam sao?" Hoắc Khinh Hoằng hoang mang hỏi lại.

Phúc công công đành kể lại tình hình ở Tây Nam một lần nữa. Hoắc Khinh Hoằng nghe xong, vẫn không dám tin tưởng:

"Những bộ tộc miền núi đó lại có thể vây khốn Đại ca ta? Ta... ta muốn vào cung, ta phải gặp bệ hạ!"

Phúc công công khàn giọng khuyên nhủ:

"Việc này bệ hạ đang có ý định giấu kín, thế tử không cần vào cung hỏi han. Dù chúng ta ở kinh thành có nóng ruột thế nào cũng chẳng giúp được Tây Nam, thế tử hãy lo an dưỡng cho thỏa đáng."

Hoắc Khinh Hoằng ngơ ngác một lúc, rồi thân thể như mất hết sức lực mà ngả ra gối:

"Đại ca thân kinh bách chiến, nhất định sẽ không sao... nhất định sẽ không..."

Trình Uẩn Chi cũng không ngờ Hoắc Nguy Lâu lại gặp nạn ở Tây Nam, ông nhíu mày thật chặt, nhìn Bạc Nhược U, thấy nàng quả nhiên hoảng sợ, thần sắc thất thần, ông cũng không khỏi thở dài:

"Người vùng núi Tây Nam am hiểu dùng độc, còn chế tạo được một số vũ khí đặc thù, không dễ đối phó như hương dân tầm thường. Có lẽ vì vậy mà Hầu gia bị vây khốn."

Hoắc Khinh Hoằng siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn Phúc công công:

"Công công, ta muốn đi Tây Nam!"

Phúc công công thở dài:

"Thế tử muốn đi Tây Nam làm gì? Hiện giờ Hầu gia đã xảy ra chuyện, thế tử cũng đừng để chúng ta thêm lo lắng."

Hoắc Khinh Hoằng muốn nói lại thôi, nghĩ đến bản thân chẳng giúp được gì, chỉ đành thất thần cúi đầu. Trình Uẩn Chi cẩn thận cất rương thuốc, rồi hỏi Phúc công công:

"Trưởng công chúa dạo này ngọc thể vẫn an khang chứ?"

Phúc công công vội đáp:

"Đa tạ tiên sinh quan tâm, dạo trước sức khỏe không tốt lắm, nhưng mấy ngày nay uống thuốc đã yên tĩnh hơn nhiều."

Trình Uẩn Chi thuận tiện nói:

"Tiểu Nhược cũng có nhắc qua, ta cũng đã nói chờ Hầu gia hồi kinh sẽ đến phủ chẩn mạch cho Trưởng công chúa. Nếu mấy ngày tới người lại phát bệnh, có thể cho người tới tìm ta."

Phúc công công liền cảm tạ:

"Lúc bệnh phát tác, Trưởng công chúa rất khổ sở, nhưng dạo này cũng đã khá hơn nhiều."

Trình Uẩn Chi yên lòng nói:

"Nếu chỉ quên đi chuyện cũ thì không sao, nhưng quanh năm điên cuồng bất thường mới thực sự tổn thương thân thể."

Phúc công công đáp phải, Bạc Nhược U bên cạnh dần lấy lại tinh thần. Nghĩ lại, nếu Trưởng công chúa chỉ không nhớ rõ mọi chuyện, hoặc mất trí nhớ, ngày thường bị hạ nhân che giấu mà sống qua ngày cũng không có gì đáng ngại. Nhưng ngài ấy thần trí thất thường, mỗi lần phát bệnh đều tự tổn thương chính mình, tình trạng đó thật quá đáng lo.

Khi hai cha con rời Hầu phủ, nét mặt Bạc Nhược U vẫn trầm mặc, lên xe ngựa, Trình Uẩn Chi nhẹ nhàng động viên:

"Võ Chiêu Hầu không dễ dàng gặp nạn ở Tây Nam, con đừng tự dọa mình."

Bạc Nhược U chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát:

"Nghĩa phụ yên tâm, con đã biết."

"Hãy bình tĩnh chờ tin tức, cát nhân tự có thiên tướng."

Bạc Nhược U gật đầu đáp, nhưng trong lòng vẫn như có tảng đá đè nặng, hơi thở ngột ngạt. Đến khi trở về nhà, nàng vẫn trầm mặc ít lời, Trình Uẩn Chi thở dài, cũng không khuyên bảo thêm.

Đến lúc dùng bữa tối, sắc mặt Bạc Nhược U dần trở lại bình thường, nàng giúp Trình Uẩn Chi viết phương thuốc để đưa đến bệnh doanh thành Nam. Trong bệnh doanh có rất nhiều bệnh nhân, mỗi người bệnh trạng không giống nhau, Trình Uẩn Chi giờ đây thường xuyên tới đó nên cũng thấy thêm nhiều bệnh lạ, phương thuốc vì vậy mà cũng thay đổi nhanh chóng. Giúp đỡ bận rộn chừng nửa canh giờ, Bạc Nhược U mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Bạc Nhược U đến nha môn điểm danh. Đến nơi, nàng lại trông thấy một người vốn không nên xuất hiện tại đây - Hồ Trường Thanh, đang đứng chờ ngoài phòng trực nha môn. Nhìn thấy Bạc Nhược U, sắc mặt Hồ Trường Thanh thoáng chút khó chịu, nhưng lần đầu tiên hắn chủ động chào hỏi nàng. Bạc Nhược U đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lúc rồi hỏi:

"-Hồ ngỗ tác đã giải độc xong rồi sao?"

Hồ Trường Thanh lắc đầu, trong ánh mắt chăm chú của Bạc Nhược U, tay hắn cũng không biết đặt ở đâu, ấp úng đáp:

"Vẫn... vẫn chưa giải được hoàn toàn. Hiện tại ta còn ở bệnh doanh thành Nam, hằng ngày cũng giúp một tay. Hôm nay đến đây là... là để cầu tình."

Thấy vẻ mặt Bạc Nhược U không hiểu, Hồ Trường Thanh khổ sở nói tiếp:

"Trước đây vì lười biếng, thêm vào đó lại trúng độc nên chậm trễ công việc, theo quy củ nha môn, ta đáng lẽ phải bị cách chức. Hai tháng trước, đại nhân có lòng khoan dung mà tha thứ, nhưng đến giờ nghiện độc của ta vẫn chưa cai hết, dù đại nhân muốn giúp cũng khó mà khoan dung thêm. Chỉ là... ta vẫn muốn cầu xin đại nhân thư thả cho thêm chút thời gian."

Bạc Nhược U thoáng ngập ngừng, chưa biết nên nói thế nào thì Tôn Chiêu và Ngô Tương từ hậu đường bước ra. Nhìn thấy Hồ Trường Thanh, Tôn Chiêu thở dài:

"Tiểu Hồ, cho ngươi thêm một tháng nữa vậy. Trên dưới nha môn đều đã nhìn rõ, dù sao cũng chẳng còn gì để bàn luận thêm."

Hồ Trường Thanh vui mừng quá đỗi, liên tục cảm tạ, sau đó cáo từ rời đi để trở về bệnh doanh thành Nam. Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, Ngô Tương thở dài:

"Trải qua chuyện này, tính tình hắn cũng chững chạc hơn trước."

Tôn Chiêu chỉ bất đắc dĩ nói:

"Lúc trước làm ngỗ tác còn có chút không cam lòng, giờ thì biết có một công việc ở nha môn đã là tốt rồi."

Nói xong, ông quay sang Ngô Tương dặn dò:

"Ngươi phải chú ý hắn thêm, nghiện độc Hoàng Kim Cao không dễ gì cai bỏ, đừng để lại xảy ra sự cố."

Ngô Tương vội đáp, còn Tôn Chiêu thì nhìn Bạc Nhược U, ánh mắt có chút ngập ngừng như muốn nói điều gì. Bạc Nhược U thấy vậy, lại nhớ đến biểu hiện hôm trước của Tôn Chiêu khi nhìn nàng, đáy lòng khẽ chấn động, nàng liền hỏi:

"Đại nhân có biết Tây Nam đã xảy ra chuyện rồi không?"

Trên mặt Tôn Chiêu thoáng hiện vẻ kinh ngạc, Bạc Nhược U tiếp lời:

"Hôm qua ta có đến Hầu phủ."

Tôn Chiêu bừng tỉnh, nhìn quanh bốn phía rồi hạ giọng:

"Hầu gia lần này đến Tây Nam, ra tay cương quyết khiến không ít người e sợ. Kẻ nhát gan thì đã sớm đầu hàng, nhưng cũng có một số kẻ coi việc buôn bán này như sinh mạng, đâm lao phải theo lao. Theo ta biết, Hầu gia đã gặp phải mấy lần ám sát rồi."

Đáy lòng Bạc Nhược U lạnh toát, cảm giác nghẹn ngào dâng lên, giữa mi tâm chất chứa sầu lo, nhưng chỉ nói:

"Hầu gia nhất định là cát nhân thiên tướng."

Nàng trấn định hơn nhiều so với tưởng tượng của Tôn Chiêu. Hắn liền an ủi thêm vài câu, rồi cùng Ngô Tương nhắc tới vụ án ở am ni cô. Ngô Tương kể lại phiên thẩm vấn đêm qua:

"Hai nữ ni còn lại đã thẩm vấn xong, khai rất rành rọt. Một trong số đó, vì được Lưu Nhị gia sủng ái nên biết khá nhiều chuyện về Lưu gia. Nàng còn tiết lộ một việc khiến ta kinh ngạc."

Bạc Nhược U tò mò nhìn Ngô Tương, hắn nói tiếp:

"Nàng nói vị tiểu thư Lưu gia này, thực ra đã bị trục xuất khỏi gia phả từ mấy năm trước."

"Trục xuất khỏi gia phả từ mấy năm trước ư?" Bạc Nhược U bất ngờ hỏi lại.

"Nhưng chuyện lần này mới xảy ra vào tháng năm năm ngoái, vì sao trước đó lại phải trục xuất nàng khỏi gia phả? Nàng là huyết mạch duy nhất của Ngũ phòng Lưu gia mà."

Ngô Tương lắc đầu:

"Việc này ta cũng chưa rõ thực hư, cần phải xác minh thêm. Ta định lát nữa sẽ đến Lưu gia, muội có muốn đi cùng không?"

Bạc Nhược U liền gật đầu đồng ý, nàng trầm ngâm suy nghĩ. Ban đầu, khi đoán được Thủy Nguyệt am và Lưu gia có cấu kết, nàng cùng Ngô Tương từng nghi ngờ có khả năng cái chết của Lưu Dao có liên quan tới các đường huynh đệ của nàng. Nhưng sau đó biết rằng chỉ có Lưu Nhị lão gia là kẻ hèn hạ, đam mê chuyện dơ bẩn, nên suy đoán ban đầu lại có phần không hợp lý.

Giờ lại nghe nói Lưu Dao bị trục xuất khỏi gia phả từ nhiều năm trước, trong lòng Bạc Nhược U lại dấy lên suy nghĩ cũ.

Khi Ngô Tương sai người chuẩn bị ngựa xong, Bạc Nhược U cùng hắn rời khỏi nha môn. Đến trước xe ngựa, nàng không kìm được mà hỏi Ngô Tương:

"Bộ đầu, nếu suy đoán của chúng ta trước đó là đúng, vậy liệu có khả năng Lưu Dao không phải huyết thống của Lưu gia hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK