"Xem đi, ta không nhớ lầm! Đã như vậy, con phải gọi ta là mẫu thân mới phải chứ! Con lại đây, cùng vẽ tranh với ta..."
Bà kéo tay Bạc Nhược U, trong khoảnh khắc tiếp xúc, Bạc Nhược U nhìn thấy bàn tay bà. Tay Trưởng Công chúa được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhẵn nhụi như sứ trắng, nhưng nàng vẫn nhận ra vài đường gồ ghề ở lòng bàn tay bà. Khi bà dẫn nàng đến trước bàn rồi buông tay, Bạc Nhược U mới thấy rõ những vết sẹo kia, trong lòng không khỏi trĩu nặng khi nhìn gương mặt tươi cười trước mắt.
Bệnh trạng của Trưởng Công chúa dường như đã thuyên giảm, trông như một người bình thường, nhưng bà vẫn sống trong ảo cảnh tự thêu dệt, mà giờ nàng cũng bước vào trong ảo cảnh đó. Nàng bất giác căng thẳng, sợ lời mình nói ra làm vỡ tan đi mộng cảnh này.
Lúc này nàng nghe Trưởng Công chúa cười hỏi:
"Con có biết vẽ tranh không?"
Trong phòng treo đầy tranh thủy mặc với những nét bút sắc sảo, bố cục rộng rãi, có thể thấy Triệu Lăng Tiêu rất ưa thích phong cách này, tính cách cao ngạo, lòng dạ rộng mở, tinh thông kỹ xảo tinh tế. Bạc Nhược U lắc đầu đáp:
"Ta vẽ không đẹp..."
"Không sao, để ta dạy con, cứ nhìn ta vẽ..."
Nói rồi bà vòng ra sau bàn, cầm bút bắt đầu vẽ. Bạc Nhược U dõi theo ngòi bút, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
Trên tờ giấy hơn mười tấc, Trưởng Công chúa đang vẽ một chiếc tã đỏ thẫm thêu hoa văn hình phượng. Trong tã là một hài nhi vừa tròn một tuổi, gương mặt ngây thơ đáng yêu, lông mày cong cong, vừa nhìn đã biết là nữ hài.
Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã hiểu rõ. Đây là nữ nhi chết yểu của Trưởng Công chúa, cũng là muội muội ruột của Hoắc Nguy Lâu.
Điều khiến Bạc Nhược U ngạc nhiên hơn là nét vẽ. Đường nét trên tranh mềm mại, màu sắc rực rỡ phá cách, hoàn toàn khác hẳn với những bức tranh thủy mặc non sông quanh phòng. Ngón tay nàng khẽ run lên, đang lo sợ nghi hoặc thì Hoắc Nguy Lâu đứng sau lưng nàng, y cũng nhìn thấy bức tranh trên bàn nhưng không hề lộ vẻ ngạc nhiên.
Trưởng Công chúa say sưa vẽ tranh, vừa rồi còn nói muốn dạy Bạc Nhược U, giờ phút này đã quên mất, chỉ giữ nụ cười nhu hòa, thần sắc ung dung tự tại. Nếu không vì đôi mắt có vài nếp nhăn, Bạc Nhược U thậm chí cảm thấy thần thái bà vẫn còn nét ngây thơ. Hoắc Nguy Lâu kéo nàng lùi lại hai bước, thấp giọng nói:
"Người không nhớ rõ mọi chuyện, bệnh hay quên cũng nghiêm trọng. Nơi này vốn là chỗ phụ thân ta vẽ tranh. Từ một năm nào đó người bắt đầu chuyển biến tốt hơn, liền nghĩ đây là nơi của mình. Những đồ vật thuộc về phụ thân người cũng không để tâm. Chỉ vào những lúc như thế này, ta mới có thể xuất hiện trước mặt người. Bằng không, chỉ có thể ở xa xa không để người thấy. Trước mắt, người vẫn nghĩ rằng muội muội ta còn sống."
Người mắc bệnh điên, nhìn như điên cuồng rối loạn, nhưng trong tâm trí lại có thế giới và trật tự riêng. Trưởng Công chúa bệnh đã lâu, bệnh tình cũng nặng nề, giờ đây có thể duy trì được vẻ ngoài ôn hòa như thế đã là vô cùng khó khăn.
Bạc Nhược U cảm thấy lo lắng, vốn tưởng lời Phúc công công nói chuyển biến tốt là chỉ rằng người đã có thần trí tỉnh táo như người thường.
"Nếu có thể an nhiên vui vẻ như vậy, cũng đã là tốt lắm rồi. Chỉ cần những người xung quanh cẩn trọng hầu hạ là được."
Những kẻ sống cả đời trong điên đảo, chỉ cần không để lộ, lại có người chăm sóc phụng dưỡng, đối với họ mà nói, chẳng phải sẽ tốt hơn so với việc tỉnh táo hiểu rõ toàn bộ bi kịch sao? Bạc Nhược U nhìn Trưởng Công chúa, lòng dâng lên nỗi xót xa.
Trưởng Công chúa quả thực một mình vẽ tranh, Hoắc Nguy Lâu và Bạc Nhược U lặng lẽ chờ, mãi đến khi bà vẽ xong nét cuối cùng, có chút mệt mỏi thở dài, Hoắc Nguy Lâu mới lên tiếng:
"Mẫu thân, hiếm khi con về kinh thành, tối nay để con dùng bữa với người nhé."
"Được, được! Con phải sớm về Bắc Cảnh mà." bà đáp, nhưng trên mặt lại hiện vẻ lo lắng, đau lòng nhìn Hoắc Nguy Lâu, lần này không ai đứng ra sửa lời cho bà.
Đêm hè oi bức, bữa tối được bày biện trong thiên sảnh tại Thủy các, hai bên cửa sổ đều mở rộng, hương sen từ hồ nước theo làn gió mát dịu dàng lùa vào. Nếu không vì Trưởng Công chúa đôi lúc thất thần, Bạc Nhược U thật sự cảm thấy quang cảnh này vô cùng đẹp đẽ.
Nàng cố gắng phối hợp, nói cười cùng Trưởng Công chúa. Mỗi khi không biết đáp lời thế nào, Hoắc Nguy Lâu đều khéo léo giúp nàng ứng đối. Nàng cảm giác như mình đang diễn một vở kịch, rạch ròi giữa thật và giả, duy chỉ có Trưởng Công chúa là người nhập diễn sâu nhất. Tất cả đều theo bà diễn một màn kịch, không ai dám làm bà tỉnh ngộ.
Bạc Nhược U vốn tưởng rằng chỉ cần dùng bữa hòa thuận an lành là được. Đến lúc cáo từ, khi người xa lạ rời đi, Trưởng Công chúa có thể tiếp tục mộng cảnh của mình. Nhưng nàng không ngờ, bữa tối còn chưa xong thì Trưởng Công chúa đã tỉnh lại.
Đó là lúc món canh hạt sen lá sen được dâng lên. Món canh tươi mát thơm ngọt khiến Bạc Nhược U vô cùng yêu thích, nàng cũng cho rằng Trưởng Công chúa sẽ thích vị thanh đạm này. Nhưng khi bát canh vừa đặt xuống, nụ cười dịu dàng trên mặt Trưởng Công chúa bỗng chốc biến mất. Chân mày bà nhíu chặt, làn da trắng nhợt co rúm lại, rồi bất thình lình đứng dậy. Ngay khi Hoắc Nguy Lâu nhận ra có điều không ổn, Trưởng Công chúa đã giơ tay hất văng bát canh xuống đất!
Mảnh sứ vỡ tung tóe, nước canh nóng hổi bắn ra khắp nơi. Khuôn mặt bà thoắt cái trở nên dữ tợn, xoay lại nhìn Hoắc Nguy Lâu, ánh mắt hằn lên sự căm hận sắc bén. Bà nhìn chằm chằm y, gào lên một tiếng đầy thù hận rồi đẩy đổ cả tách trà, bát đũa xuống đất, như thể Hoắc Nguy Lâu là một con quái vật khiến bà kinh tởm phải lùi về phía sau.
Bạc Nhược U kinh sợ đến ngừng cả thở.
Giây trước bà ôn nhu tao nhã bao nhiêu, giây sau lại cuồng loạn bấy nhiêu. Bà lùi từng bước về sau, chân đạp lên mảnh sứ vỡ vụn trên đất, loạng choạng suýt ngã --
Hoắc Nguy Lâu, đang đứng gần bà nhất, nhanh tay đỡ lấy cánh tay bà, cao giọng gọi ra ngoài:
"Người đâu..."
Quang cảnh vui vẻ hiếm có vừa rồi bỗng chốc hóa thành hỗn loạn. Phúc công công đứng canh ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, liền cùng mọi người chen chúc chạy vào. Nhưng ngay khi ấy, Bạc Nhược U hoảng hốt kêu lên:
"Hầu gia, cẩn thận..."
Hoắc Nguy Lâu vừa quay đầu thì thấy một luồng hàn quang lóe lên. Trưởng Công chúa vùng vẫy khỏi tay y, giật lấy cây trâm bạc trên búi tóc, dùng hết sức đâm thẳng xuống cánh tay y!
Hoắc Nguy Lâu hoàn toàn có thể tránh, nhưng y không né, để cây trâm bạc sắc bén đâm sâu vào thịt, máu tươi tức thì tuôn ra, nhưng y vẫn không buông tay, đến khi Phúc công công cùng các ma ma kéo được Trưởng Công chúa ra, y mới chậm rãi lui lại.
Trưởng Công chúa nhìn y đầy căm hận, ánh mắt sắc nhọn như mũi tên bắn thẳng vào Hoắc Nguy Lâu, như muốn xé nát da thịt y ra. Bà rít gào chói tai trong phòng, Hoắc Nguy Lâu xoay người bước nhanh ra ngoài.
Bạc Nhược U đứng chết lặng, nhìn cây trâm dính máu rơi khỏi tay Trưởng Công chúa, lòng nàng đau xót, vội vàng đuổi theo.
Ra đến cửa, tiếng hét của Trưởng Công chúa dần nhỏ lại. Bạc Nhược U dọc theo hành lang đi tới, qua một khúc quanh, thấy Hoắc Nguy Lâu đang đứng dưới chiếc đèn lồng, y đứng thẳng, dặn dò người hầu Hầu phủ:
"Đi gọi Minh Quy Lan đến..."
Người hầu nghe lệnh rời đi. Ánh đèn lồng ấm áp soi lên gương mặt y, nhưng không xua đi hết sự lạnh lẽo trong đôi mắt. Một dòng máu từ cổ tay y nhỏ xuống, loang thành vệt đỏ trên tấm ván gỗ hành lang.
"Hầu gia..."
Bạc Nhược U bước nhanh tới, kéo tay áo y để xem vết thương. Vết trâm đâm sâu vào cánh tay y, máu ướt đẫm chiếc khăn trắng. Trong lòng Bạc Nhược U đau nhói, không biết tìm đâu ra vật cầm máu, tiếng huyên náo bên trong Thủy các vẫn chưa ngớt, rõ ràng Trưởng Công chúa vẫn chưa yên ổn lại.
Nàng đành lấy khăn từ trong tay áo buộc tạm vết thương cho y. Thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng, Hoắc Nguy Lâu khẽ giọng an ủi:
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, nàng có bị dọa không?"
Bạc Nhược U lắc đầu:
"Đang yên lành, sao đột nhiên người lại phát bệnh như vậy?"
Hoắc Nguy Lâu thở dài:
"Bệnh của người xưa nay không ổn định. Mấy ngày nay người đến Thủy các nhiều hơn, còn tưởng rằng lần này có thể khá lên một chút."
Đang nói, hai ma ma dìu Trưởng Công chúa bước ra, Phúc công công vội đến trước mặt Hoắc Nguy Lâu, lo lắng hỏi:
"Hầu gia có cần về phủ trước không? Lão nô sẽ lưu lại đây, khi nào thu xếp ổn thỏa, sẽ về bẩm lại ngài."
Hoắc Nguy Lâu thấy tiếng bước chân của Trưởng Công chúa đã tới gần, bèn dẫn Bạc Nhược U nhanh chóng rời khỏi, sợ lại kích thích bà thêm.
Đi được một quãng xa, y mới quay đầu lại, chỉ thấy hơn mười người hầu đưa Trưởng Công chúa về chính viện, rồi rất nhanh khuất bóng sau dãy sân, ánh trăng trong vắt đổ xuống vai Hoắc Nguy Lâu, như làn nước lạnh lẽo.
Hoắc Nguy Lâu mím môi cúi đầu, Bạc Nhược U không kìm được khẽ nói:
"Hầu gia, chúng ta về Hầu phủ đi."
Hoắc Nguy Lâu gật đầu, dắt nàng ra ngoài. Y vốn trưởng thành trong phủ Trưởng Công chúa, nhưng giờ đây vì bệnh tình của mẫu thân mà bị bà ghét bỏ, như một kẻ ngoại nhân. Nghĩ đến ánh mắt căm hận của Trưởng Công chúa vừa nãy, Bạc Nhược U cũng không muốn để y ở lại lâu, bèn tiến lên, nắm chặt tay Hoắc Nguy Lâu.
Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, rồi cầm lại tay nàng, cùng lên xe ngựa.
Trong xe chật chội, máu trên cánh tay Hoắc Nguy Lâu vẫn chưa ngừng, đã thấm ướt khăn trắng. Bạc Nhược U biết vết thương này đối với y chẳng đáng là gì, nhưng lần đầu nhìn thấy y bị thương đổ máu, lòng nàng thực sự đau xót. Nhớ lại vẻ điên loạn tự làm tổn thương mình của Trưởng Công chúa, đáy lòng nàng cảm thấy nặng nề. Dáng vẻ tuyệt vọng của bà như tự dày vò trong địa ngục, như ngọn đèn sắp tắt cạn dầu.
Nàng nhờ ánh sáng lọt qua khe rèm nhìn vết thương, thấy máu rỉ qua lớp khăn, càng lo lắng hơn. Hoắc Nguy Lâu thấy vậy, không nhịn được giơ tay vuốt tóc nàng:
"Không sao."
Bạc Nhược U ngước mắt nhìn y:
"Chắc chắn là đau lắm."
Hoắc Nguy Lâu mỉm cười:
"Trước đây bị thương nặng hơn trăm lần cũng từng có, thực sự không đáng kể."
Cổ họng Bạc Nhược U nghẹn đắng, y nói vậy nhưng nàng không thấy yên lòng. Nghĩ đến chiến trường đao thương vô tình, y lại quen ngủ bên gối đao, chẳng biết đã trải qua bao nhiêu lần sống chết, lòng nàng càng thêm trĩu nặng.
Nàng không nói gì, Hoắc Nguy Lâu liền đưa tay không bị thương ôm nàng vào lòng:
"Ta từng lừa nàng khi nào chưa? Còn mẫu thân ta... cũng chỉ là như vậy, bệnh này không biết khi nào mới thuyên giảm. Người ngoài ai nấy đều rõ ta sắp thành thân, nhưng chỉ có người là không biết."
Bạc Nhược U nghe, đầu mũi bỗng cay cay, không kìm được nghiêng người ôm chặt lấy y.