Xuân Đào chỉ về phía Đông khu rừng trúc.
"Người ta nói lúc đó hồ sen mới vừa xây xong. Mặc dù đại tiểu thư không bị tổn thương gì, nhưng hầu gia yêu thương nàng như châu báu, nên đã cho lấp hồ ngay lập tức."
Bạc Nhược U nhíu mày.
"Đại tiểu thư khi ấy chỉ mới sáu tuổi. Lại đang bệnh, chắc chắn phải được canh chừng nghiêm ngặt. Sao nàng có thể tự mình đến đây và ngã xuống?"
Xuân Đào lắc đầu.
"Chuyện này nô tỳ cũng không biết."
Khu vực này rất hẻo lánh. Khi ấy, đại tiểu thư đang trong cơn điên loạn, nhất định phải được chăm sóc cẩn thận, tuyệt đối không thể vô tình rơi xuống hồ sen. Chẳng lẽ, chính lúc đó hung thủ đã ra tay?
"Bên cạnh đại tiểu thư, có nô tỳ nào đã hầu hạ chăm sóc nàng suốt mười năm trở lên không?"
Xuân Đào lộ vẻ mặt khó xử.
"Cô nương, chuyện này nô tỳ thật sự không rõ. Bên cạnh đại tiểu thư có vài vị tỷ tỷ đã hầu hạ ngài ấy từ lâu, nhưng có trên mười năm hay không thì nô tỳ thật sự không biết."
Trời đã sáng tỏ, mặt trời treo cao trên đám mây. Sau mấy ngày âm u, cuối cùng cũng nghênh đón một ngày nắng đẹp. Bạc Nhược U ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời.
"Không sao, ta sẽ hỏi người khác."
Hoắc Nguy Lâu vốn đã hạ lệnh hôm nay sẽ tra hỏi hạ nhân. Khi Bạc Nhược U đến tiền viện, Hạ Thành đã cùng các nha sai có mặt. Nàng vội vàng tiến lên, kéo Hạ Thành qua một bên và hỏi:
"Đại nhân, đã hỏi qua người hầu nào bên cạnh đại tiểu thư chưa?"
Hạ Thành nói:
"Đương nhiên đã hỏi. Mấy ngày nay, bên cạnh đại tiểu thư trước sau đều có người hầu cận. Vụ án này không liên quan gì đến nàng."
Bạc Nhược U chỉ hơi trầm ngâm.
"Không phải hỏi có nhân chứng hay không. Mà là hỏi về chuyện của đại tiểu thư khi còn bé. Dân nữ nghe nói, khi còn nhỏ, đại tiểu thư từng bị bệnh. Không lâu sau khi nhiễm bệnh, nàng còn bị rơi xuống hồ sen. Những chuyện này đã xảy ra từ mười năm trước."
Hạ Thành lập tức nhíu mày thật chặt.
"Chuyện cũ từ mười năm trước. Khi đó đại tiểu thư mới năm, sáu tuổi, ngươi hoài nghi hung thủ đã động thủ từ lúc đó?"
Bạc Nhược U lắc lắc đầu.
"Dân nữ cũng không chắc. Chỉ là đêm qua cô ngốc vừa đúng lúc xuất hiện tại bìa rừng. Mặc dù đại tiểu thư nói cô muốn đi cắt mai, nhưng dân nữ lại cảm thấy kỳ quái. Hơn nữa, đại phu nhân vô duyên vô cớ mang cô ấy về, rồi lại vô cùng thương yêu nàng, coi nàng như nữ nhi."
Nói đến đây, Bạc Nhược U bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
"Đại nhân, Ngọc ma ma cũng đã nhắc đến. Lý do đi từ đường là bởi vì cái chết của một tiểu thiếp?"
Ngày đó Bạc Nhược U không đi cùng nên không nghe Ngọc ma ma giải thích. Hạ Thành nói:
"Phải, bà ta kể rằng lúc đỡ đẻ cho một tiểu thiếp của hầu gia, bất cẩn làm mất cả mẹ lẫn con. Khiến hầu gia không có con nối dõi nên lão phu nhân mới phạt bà ta đến canh giữ từ đường."
Bạc Nhược U lắc đầu.
"Không đúng. Không thể nói như vậy được."
"Không đúng chỗ nào?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau. Bạc Nhược U quay lại thấy Hoắc Nguy Lâu và Tú Y Sứ bước tới. Nàng cúi người hành lễ, nói mình nhìn thấy túi thơm ở phòng cô ngốc vào đêm qua, cũng thuật lại nguyên văn lời kể của Xuân Đào một lần.
"Nếu đại phu nhân chỉ làm một cái túi thơm cho riêng cô ấy, còn có thể giải thích là ngài ấy bị bệnh nên nhận lầm người. Nhưng ngài ấy rõ ràng làm hai cái."
"Ngọc ma ma từng nói, từng có một tiểu thiếp của hầu gia mất trong lúc sinh con trai. Nhưng Trịnh tứ gia lại nói hầu gia là một người ngay thẳng, không có thê thiếp. Mà sau khi Trịnh nhị gia, Trịnh tam gia xảy ra chuyện, cũng chỉ thấy phu nhân mà không thấy thiếp thất. Trong phủ không có hạ nhân làm việc hơn 15 năm, nên việc tiểu thiếp này là thật hay giả vẫn còn là nghi vấn."
Bạc Nhược U lại nói:
"Hơn nữa, Ngọc ma ma nói bà vì chuyện tiểu thiếp đó mà bị đày đến từ đường. Vậy sao đại phu nhân lại phát điên? Trịnh tứ gia cũng nói bà ấy phát bệnh sau một năm sinh đại tiểu thư. Cho nên dân nữ nghi ngờ rằng tiểu thiếp mà Ngọc ma ma nói chính là đại phu nhân!"
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm.
"Nói tiếp đi."
Bạc Nhược U khẽ mím môi, cất lời.
"Dân nữ cho rằng ngày đó đại phu nhân sảy thai. Vì mất con nên mới phát bệnh."
Dừng một chút, biểu cảm Bạc Nhược U lại thay đổi.
"Có thể không phải là con trai, mà là con gái..."
Mười lăm năm trước, đại phu nhân vì mất con gái nên mới điên loạn?!
Hạ Thành bối rối.
"Nhưng không có bằng chứng..."
"Nếu đứa bé đã mất là con trai, thì bây giờ đại phu nhân chắc hẳn sẽ dành tình thương cho một thiếu niên xấp xỉ tuổi con mình."
Hạ Thành lại nói:
"Nhưng dáng vẻ cô ngốc lại dữ dằn như vậy."
Điều này, Bạc Nhược U lại không cho là đúng, bèn nói:
"Dân nữ phát hiện gương mặt của cô ngốc có ba phần giống đại tiểu thư. Có lẽ vì vậy mới khiến đại phu nhân vừa gặp đã thương."
Bạc Nhược U hơi do dự. Nàng cũng phải hôig lâu sau mới nhận ra điều này. Đại phu nhân không tỉnh táo, làm sao chỉ vừa mới gặp lần đầu đã nhận ra. Huống chi trên mặt cô ngốc còn có sẹo. Người bình thường thoáng nhìn qua, đa phần sẽ cảm thấy đáng sợ.
Hạ Thành lưỡng lự, nhìn về phía Hoắc Nguy Lâu. Y lại tựa như đang suy nghĩ.
"Đạo trưởng đâu?"
Hạ Thành vội đáp.
"Ở sương phòng. Bây giờ còn đang xem ngày, hạ quan lập tức đi xem."
"Bảo hắn nhất định phải tính chính xác thời gian Kiến Hoà năm mười sáu."
Nếu đại phu nhân thật sự từng sinh con gái. Hơn nữa theo lời Trịnh Văn Dung nói thì vào năm sau khi sinh ra Trịnh Vân Nghê.
Hạ Thành lập tức tuân lệnh, sau một lúc mới sững sờ.
"Hầu gia hoài nghi vụ án lần này có quan hệ với đứa trẻ kia?"
Hoắc Nguy Lâu gật đầu.
"Lời Bạc ngỗ tác nói cũng không phải vô lý. Từ sau khi vụ án xảy ra, mọi người trong phủ đều nói năng cẩn trọng, Ngọc ma ma cũng giấu diếm nhiều chuyện. Nhất định là để che giấu bí mật đen tối trong phủ."
Hai mắt Hạ Thành phát sáng, lập tức chạy đi tìm vị đạo trưởng kia.
Bạc Nhược U vội vàng nói với Hoắc Nguy Lâu:
"Xin hầu gia cho tra hỏi người hầu bên cạnh đại tiểu thư. Hỏi về bệnh của đại tiểu thư khi còn bé, cả chuyện nàng đột ngột ngã xuống hồ sen. Dân nữ còn nghe nói nàng khi còn bé suýt chút nữa bị chết cháy. Không biết sẽ ra sao, nhưng việc này xảy ra sau khi đại tiểu thư bệnh nặng hồi bé, chắc hẳn có thể hỏi được chuyện gì đó."
Thấy ánh mắt Hoắc Nguy Lâu nặng nề, Bạc Nhược U lại kể chuyện sáng nay đi tới rừng trúc với Xuân Đào.
"Chỗ kia hẻo lánh, năm đó đại tiểu thư còn đang mang bệnh, sao bỗng dưng lại ngã xuống đấy được? Mặc dù dân nữ không thể khẳng định việc này có liên quan đến vụ án, nhưng dù sao vẫn cảm thấy cũng có chút kỳ quái."
Hoắc Nguy Lâu cũng không biết nàng còn làm những chuyện này. Ánh mắt nhìn nàng lại thêm thâm trầm. Gọi Tú Y Sứ tới dặn dò, sai người đi hỏi. Nhưng chỉ một lát đã thấy quay lại.
"Hầu gia, tất cả tỳ nữ bên người Trịnh đại tiểu thư đều vào phủ vào tám năm trước. Đối với chuyện năm đó cũng không biết gì cả."
Lời vừa nói, Hoắc Nguy Lâu đã nhếch lông mày. Tỳ nữ bên người tiểu thư thế gia, phần lớn là đều chăm sóc từ nhỏ. Vậy mà người bên cạnh Trịnh Vân Nghê lại vào phủ tám năm trước.
"Gọi hết quản sự đã làm việc mười ba năm trong phủ đến đây. Những người làm công trong phủ trên mười năm cũng gọi đến."
Quản sự nhanh chóng đi đến. Hoắc Nguy Lâu ngồi ở giữa phòng, ánh mắt nặng nề, khí thế lấn át. Sau khi quản sự hành lễ bèn lau mồ hôi trên trán, nghe Hoắc Nguy Lâu hỏi.
"Mười năm trước, ngươi đã làm việc ở đây chưa?"
Quản sự gật đầu.
"Mười năm trước, tiểu nhân được hầu phủ chọn mua làm quản sự."
Hoắc Nguy Lâu tiếp tục hỏi.
"Có biết tại sao năm đó đại tiểu thư bị mất trí không?"
Quản sự nhíu mày nhớ lại, trả lời.
"Đó là một đêm trời đông giá rét, khoảng giữa tháng 11. Đại tiểu thư mất tích vào đêm, sau khi tìm được, người đã không được bình thường."
Hoắc Nguy Lâu nhíu mày.
"Mất tích một đêm?"
Quản sự gật đầu.
"Chuyện này đã qua lâu, nhưng năm đó gây ra náo loạn lớn. Đại tiểu thư là lá ngọc cành vàng, không thể có sai lầm nào. Ngay khi đại tiểu thư mất tích, hầu phủ đều phái tất cả mọi người đi tìm suốt một đêm mà không thấy. Sáng sớm ngày hôm sau, đại tiểu thư lại tự mình xuất hiện, nhưng tinh thần đã không còn tỉnh táo."
"Quay về bằng cách nào?"
Quản sự mới nghĩ một lúc.
"Hình như tìm thấy ở phía Đông cánh rừng trúc. Lúc đó, toàn thân đại tiểu thư đã đông cứng, người bẩn thỉu. Điều kỳ lạ là khu rừng này đã được lục soát kỹ càng đêm trước mà không hề thấy nàng. Sau đó, bất kể hỏi như thế nào, đại tiểu thư dường như không nhớ nổi đêm đó đã đi đâu. Chuyện thế này khiến mọi người dễ liên tưởng đến ma quỷ. Sau đó, lão phu nhân hạ lệnh không được nhắc tới chuyện này, mọi người mới không dám bàn tán thêm."
Lại là phía Đông cánh rừng trúc.
Bạc Nhược U nắm chặt hai tay dưới ống tay áo.
Hoắc Nguy Lâu suy tư một lát, lại hỏi thêm.
"Sau đó còn chưa khỏi bệnh, lại ngã vào hồ sen. Chuyện này ngươi có biết không?"
Vẻ mặt quản sự lúng túng, tiếng nói cũng trở nên xa xăm.
"Chuyện này, lại càng lạ lùng hơn..."