"Hầu gia, người đã được giải vào phòng giam. Hiện tại bắt đầu thẩm vấn ngay?"
Tú Y Sứ đến trước bằng ngựa, đương nhiên nhanh hơn xe ngựa rất nhiều. Hoắc Nguy Lâu gật đầu:
"Thẩm ngay đi."
Tôn Chiêu lập tức ra hiệu cho Ngô Tương dẫn đầu. Đến khi Hoắc Nguy Lâu tiến vào phòng giam phía Tây, Hàn Kỳ đã quỳ chờ sẵn.
Y sải bước lên ghế chủ vị, thân thể dính hơi nước mưa, búi tóc và y phục đều ẩm ướt. Dọc đường y đi qua, vạt áo dài và giày để lại từng vệt nước kéo dài trên nền đất. Ngoài cửa, mưa vẫn trút xuống tầm tã, âm thanh mưa rơi đập lên tảng đá xanh càng làm không khí thêm phần căng thẳng. Cơn gió lạnh quét vào, khiến Hàn Kỳ càng thêm tái nhợt, cả người run lên vì lạnh.
Hoắc Nguy Lâu nhìn Hàn Kỳ với ánh mắt lạnh lẽo hơn cả gió buốt. Y nhìn chăm chú hắn một lúc rồi lên tiếng:
"Ngươi đã nhận tội, vậy kể lại chi tiết quá trình ngươi mưu hại các cô nương đó ra sao. Ta muốn nghe toàn bộ."
Nói dứt lời, ánh mắt y lướt qua tay trái của Hàn Kỳ. Hàn Kỳ cúi đầu, hai tay đặt bên cạnh, siết chặt thành quyền.
"Ta... người đầu tiên ta hại... là cô nương Hứa gia ở phía Nam thành..." Giọng hắn run rẩy.
"Bình thường, ta viết thay Lục công tử, sao chép thơ văn để bán. Ở quanh hồ Vị Ương, các tửu lâu muốn mua lời ca khúc, thuyền hoa muốn thoại bản, ta đều tìm cách kiếm sống. Thậm chí ta còn bán thoại bản truyền kỳ mà các tiểu thư thế gia thích xem. Vậy mà... ta chỉ có thể đặt tên người khác để bán."
Hàn Kỳ tiếp tục, giọng nói vừa đè nén vừa cay đắng:
"Ta có tài viết văn, nhưng nếu để tên mình, tranh vẽ của ta chỉ bán được vài chục văn, nhiều lắm là mấy lượng bạc. Nhưng chỉ cần lấy danh nghĩa Lục Văn Hạc, nhờ hắn có thúc bá là Tế tửu ở Quốc Tử Giám, giá của nó sẽ được đẩy lên gấp mấy chục lần. Trong lòng ta không phục, nhưng vì kế sinh nhai, ta buộc phải nhẫn nhịn."
Hắn cắn răng, bàn tay nắm chặt, ánh mắt ánh lên vẻ uất ức.
"Đám quý nữ thế gia trong thi xã Lăng
Tiêu kia, nào có biết thế nào là tài hoa?
Lần đầu ta gặp các nàng trên thuyền hoa du ngoạn hồ, đã cảm thấy đố kị, căm phẫn. Sau đó, có một lần muội muội ta giúp ta đi giao thoại bản, vô tình thấy có người rơi xuống hồ, nàng vốn chỉ đứng xem náo nhiệt, nhưng lại bị hiểu lầm là thị tì của mấy tiểu thư, bị gọi đến để đưa xiêm y. Vì muốn kiếm thêm chút tiền thưởng, nàng đã lên thuyền hoa, nhờ đó mà tận mắt chứng kiến hai người trong đó thay y phục."
Hàn Kỳ nói đến đây, giọng càng trở nên ám muội:
"Ta vẽ tranh rất giỏi, từ núi non sông nước đến chim cá cỏ cây, nét bút đều trôi chảy, duy chỉ có mỹ nhân là chưa từng thử vẽ. Ta luôn nghĩ rằng nếu có thể vẽ một bức mỹ nhân tuyệt sắc, ắt sẽ nổi danh. Nhưng trong tâm tưởng của ta, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành kia lại thiếu một nét hoàn mỹ - một nốt chu sa.."
"Ta thử dùng trăm cách phối màu nhưng vẫn không ra được sắc chu sa sống động nhất. Sau đó, ta nghĩ đến việc tại sao không lấy nốt chu sa từ mỹ nhân thực? Muội muội ta từng kể rằng nàng nhìn thấy trên thân thể hai vị tiểu thư kia có nốt chu sa. Nghe thế, ta liền động tâm."
Hàn Kỳ nói tiếp, giọng trầm thấp:
"Hứa cô nương thường đi mua thoại bản ở một thư quán phía Tây. Ta có giao thiệp với thư quán này, nên dễ dàng biết được thời điểm nàng đến. Hôm ấy, ta đến thư quán để giao thoại bản, vừa vặn gặp Hứa cô nương. Nàng đi một mình, dáng vẻ hồn bay phách lạc, bước đi không nhìn đường, suýt bị người khác đụng ngã. Thấy bên cạnh nàng không có hạ nhân nào, ta liền lặng lẽ bám theo sau."
Giọng điệu của Hàn Kỳ dù đều đều nhưng từng lời lại rõ ràng như nước chảy mây trôi. Hoắc Nguy Lâu hỏi:
"Ngươi đã giết nàng như thế nào?"
"Bằng dây thừng. Hôm đó, ta mang theo năm quyển thoại bản, dùng dây thừng để cột lại. Sau khi đưa thoại bản, ta vẫn giữ dây thừng bên người. Ta dùng dây đó siết cổ nàng đến chết, rồi lấy dao mang theo cắt nốt chu sa cùng một mảng da thịt trên cánh tay nàng. Sau đó, ta về nhà, dùng kỹ thuật thuộc da để biến mảnh da ấy thành một miếng gần như trong suốt, dẻo dai hơn cả giấy bông và mềm mại hơn cả lụa mỏng nhất. Nốt chu sa ấy, thật sự đẹp đẽ và chân thực gấp trăm lần so với màu sắc mà ta cố tạo ra."
Nói đến mục đích đã đạt thành, nhưng giọng Hàn Kỳ vẫn không hề gợn chút cảm xúc. Hoắc Nguy Lâu chăm chú nhìn hắn, hỏi:
"Vậy bức tranh của ngươi đâu?"
Hàn Kỳ kể tiếp, giọng điệu lạnh lẽo, không chút cảm xúc:
"Bức tranh mỹ nhân kia cuối cùng vẫn thất bại. Ta đã cố thử kỹ thuật bồi tranh, muốn ghép tờ giấy và da người lại thành một, nhưng rốt cuộc vẫn chưa đủ thuần thục. Vì thế, ta đành đốt bức họa đó đi. Vì chưa hoàn thành, nên ta không thể không tìm mục tiêu tiếp theo. Lần này, việc tìm kiếm cũng đơn giản hơn, bởi vì muội muội ta đã nhìn thấy trên người hai vị tiểu thư khác cũng có nốt chu sa."
Y tiếp tục nói, không một chút áy náy:
"Phùng cô nương có tư tình với công tử nhà Lý Đô úy. Hôm ấy, biết công tử Lý đột nhiên không dự hội văn ở Xuân Phong lâu, ta lập tức đoán ra hắn hẹn gặp Phùng cô nương. Thế là hôm sau, ta lặng lẽ bám theo Phùng cô nương. Quả nhiên, cơ hội đã đến, và ta đã ra tay thành công."
Nghe Hàn Kỳ kể, đôi mắt phượng của Hoắc Nguy Lâu dần tối lại. Giọng Hàn Kỳ cực nhỏ, như thể chẳng hề kiêng dè, chỉ còn lại một sự lạnh lùng đến ghê người. Y đột ngột hỏi:
"Ngươi đã giết Phùng Ác Đan như thế nào?"
Hàn Kỳ ho nhẹ, ngập ngừng một thoáng rồi đáp:
"Ta... tất nhiên là có chuẩn bị trước khi ra tay. Ngày ấy, Phùng cô nương cùng công tử Lý cãi nhau, rời đi trong không vui. Một mình nàng đến miếu Thành Hoàng xin xăm, có lẽ muốn cầu nhân duyên nhưng lại ngại ngần. Vào miếu chưa bao lâu đã quay ra. Thấy trời không còn sớm, nàng quyết định đi đường tắt về hồ Vị Ương, đó chính là lúc ta có cơ hội."
Hắn nói về hành động giết người với vẻ bình thản khiến Hoắc Nguy Lâu càng nhíu chặt đôi mày kiếm. Y hỏi tiếp:
"Còn Ngụy Linh thì sao?"
Hàn Kỳ giữ thẳng người suốt buổi, giờ đây dường như đã mệt mỏi, sống lưng hơi khom xuống, hắn chậm rãi nói:
"Chân dung Nhị tiểu thư nhà họ Ngụy là ta thấy trong thư phòng của Lục Văn Hạc. Hắn chỉ có hư danh, nhưng lại dựa vào nó để lừa dối các tiểu thư danh giá. Những chuyện hắn làm với Ngụy Linh, ta cũng đoán được phần nào. Hôm ấy, khi ta đến thư phòng, vừa vặn thấy Ngụy tiểu thư rời đi. Khi nàng thấy ta xuất hiện, nét mặt rất xấu hổ, rời đi vội vã. Lúc ấy, ta lập tức đoán được bọn họ vừa làm việc gì đó khó lòng để ai biết được. Khi Lục Văn Hạc vào phòng thu chi lấy bạc, ta thấy được bức họa mà hắn giấu. Tranh vừa mới hoàn thành, nét mực còn chưa khô. Hắn đã vẽ nàng rất đẹp, đặc biệt là nốt chu sa diễm lệ trên ngực..."
Hoắc Nguy Lâu hỏi tiếp:
"Việc này xảy ra khi nào?"
Hàn Kỳ đáp:
"Cuối tháng Chạp năm ngoái, ngay trước Tết."
Hoắc Nguy Lâu quay qua nhìn Tôn Chiêu. Hôm nay, Lục Văn Hạc đã bị đưa vào đại lao phủ nha, Tôn Chiêu và Ngô Tương đã tiến hành thẩm vấn kỹ càng. Những chi tiết liên quan đến Ngụy Linh đều được hỏi rất cẩn thận. Tôn Chiêu gật đầu, xác nhận:
"Lục Văn Hạc đã khai, bức họa đó đúng là của hắn, được vẽ vào cuối năm ngoái."
Hàn Kỳ tiếp lời, giọng vẫn điềm tĩnh:
"Khi đó, ta chưa có ý định gì cụ thể, nhưng sau khi giết Phùng Ác Đan, việc vẽ bức tranh thứ hai lại không đủ để thoả mãn nữa. Thế nên, ta nghĩ đến việc tìm một nạn nhân thứ ba. Ngụy gia Nhị tiểu thư, dù là quý nữ Bá phủ, nhưng lại là người cực kỳ dễ dàng bị lừa gạt. Đặc biệt, sau khi qua năm, Lục Văn Hạc không muốn gặp riêng nàng nữa, điều này lại khiến nàng càng thêm ám ảnh, cứ ba ngày thì hết hai ngày đến phố Phúc Thuận. Ta chỉ cần bỏ chút thời gian là có thể chờ đợi để ra tay."
Hàn Kỳ kể tiếp, giọng càng lúc càng trầm:
"Ngày đó ta vốn không có ý định ra tay. Nhưng khi nàng đến tiệm tranh Hàn Mặc và hỏi về tranh của Lục Văn Hạc, lòng ta liền dâng lên cơn phẫn uất không chịu nổi. Ta nghĩ tới việc hầu hết tranh của hắn đều là do ta viết thay, thế là đợi khi nàng rời đi, ta lập tức bám theo. Ta chủ động nói chuyện với nàng, bảo rằng mình có cả một bộ tranh của Lục Văn Hạc. Ban đầu nàng không tin, nhưng ta hiểu rất rõ tranh của hắn, mô tả vài nét, nàng liền tin ngay. Hôm ấy trên người ta lại không có dây thừng, nên chỉ còn cách bóp chết nàng."
"...Sau khi bóp chết, ta ném nàng xuống sông Ngọc Khê."
Hàn Kỳ nói đến đây, giọng thở phào nhẹ nhõm như vừa chút được gánh nặng. Hoắc Nguy Lâu nhìn hắn chằm chằm, hỏi tiếp:
"Ngươi đã dùng loại dao nào để lột da?"
"Là dao cắt giấy ta thường dùng trong nhà," Hàn Kỳ đáp. Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn đôi tay hắn, thấy chúng sạch sẽ, không một vết trầy xước, lại hỏi:
"Hai bức tranh ngươi đã vẽ sau đó đâu?"
Hàn Kỳ ngập ngừng, cuối cùng nói:
"Đều thất bại cả, ta đã đốt hết. Đặc biệt là sau cái chết của Ngụy gia Nhị tiểu thư, vụ việc náo loạn đến quan phủ, khiến lòng ta vô cùng sợ hãi. Kỹ thuật bồi tranh của ta tuy tốt, nhưng sợ có người nhìn ra sơ hở. Vì không hoàn mỹ, ta đành đốt sạch."
Ninh Kiêu đứng bên cạnh hiểu ý Hoắc Nguy Lâu, tiến tới nắm lấy cánh tay Hàn Kỳ, xoay mạnh ra sau lưng. Hàn Kỳ hoảng hốt, hoảng sợ hét lên:
"Ta đã khai hết rồi! Còn muốn dùng hình phạt sao?"
Giãy giụa trong vô vọng, hắn bị Ninh Kiêu khóa chặt, cánh tay bị bẻ quặp ra sau, thân người nghiêng về phía trước. Hắn đau đến toát mồ hôi lạnh, trên trán đẫm mồ hôi, thân thể căng thẳng, như chỉ chực trật khớp vai trong cơn giằng co.
Hoắc Nguy Lâu không nói thêm lời nào, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Ninh Kiêu đã thả tay Hàn Kỳ ra.
"Hầu gia, hai cánh tay hắn không có dấu hiệu gì bất thường. Tuy sức lực không sánh được với người tập võ, nhưng cũng không hề yếu," Ninh Kiêu báo cáo.
Hàn Kỳ, vừa thả lỏng bờ vai đau nhức vì bị đè ép, nghe xong câu đó, sắc mặt chợt cứng đờ. Dù không nói ra, nhưng ánh mắt hắn lộ rõ vẻ hiểu biết, tựa như đoán được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Ninh Kiêu. Hắn khẽ nhếch môi, lắp bắp:
"Bả vai ta thỉnh thoảng lại đau nhức, nhất là tay trái... đó là bệnh cũ..."
Đôi mắt phượng của Hoắc Nguy Lâu bỗng trở nên sắc lạnh, như đâm xuyên vào từng lớp phòng ngự của Hàn Kỳ.
"Ngươi nói, là muội muội ngươi kể cho ngươi biết," y nói lạnh lùng.
Sự khác thường ở tay trái hung thủ không phải điều dễ dàng che giấu, và Hàn Kỳ không có biểu hiện nào cho thấy hắn có tật ấy. Dù lời khai của hắn chi tiết, kể rõ từ đầu đến cuối về ba vụ án, nhưng chính sự thiếu hụt này lại là bằng chứng rõ ràng. Ban đầu, các dấu hiệu đều chỉ ra rằng hung thủ hẳn là một nam tử, bởi thủ pháp ra tay nhanh gọn, tàn nhẫn và mạnh mẽ, điều mà nữ nhân bình thường khó lòng thực hiện. Nhưng giờ mới rõ rằng, muội muội của Hàn Kỳ lại từng đánh lùi cả du côn khi bị bắt nạt.
Hoắc Nguy Lâu chỉ cần nói một câu mà bờ vai Hàn Kỳ lập tức khẽ run. Dù bề ngoài hắn có vẻ trầm ổn, thực chất cũng chỉ là một thư sinh khốn khổ. Việc hắn có thể bình tĩnh thuật lại rành rẽ mọi chi tiết đã không dễ dàng gì, nhưng những câu hỏi liên tục của Hoắc Nguy Lâu vẫn để lộ từng kẽ hở, khiến hắn không thể nào che giấu hoàn toàn được.
Hàn Kỳ mím môi, giọng nói đã khàn khàn:
"Không... Không phải, muội muội ta chỉ là một người khốn khổ, sao muội ấy có thể hại người? Tất cả đều là lỗi của ta, ta biết giết người là phải đền mạng, nên mới quyết định đưa nàng đi. Ta đã khai hết mọi thứ rồi, cầu xin Hầu gia và các vị đại nhân đừng liên lụy người vô tội."
Bên ngoài, tiếng mưa gió không ngớt, từng đợt mưa tạt theo gió khiến bậc thang phía cửa đầy vệt nước. Âm thanh rền vang ấy lại khiến Hoắc Nguy Lâu dâng lên một cảm giác bất an, y bất giác vẫy tay ra hiệu cho Ninh Kiêu. Khi Ninh Kiêu đến gần, y hạ giọng dặn dò:
"Đi phía trước kiểm tra xem, người đưa Bạc Nhược U hồi phủ đã trở lại chưa."
Sắc mặt Ninh Kiêu thoáng thay đổi, đáp ứng rồi lập tức rời đi. Một lúc sau, hắn quay về, vẻ mặt hơi ngưng trọng.
"Hầu gia, bọn họ vẫn chưa về, chỉ mới đi chưa bao lâu, mưa lớn thế này đi đường sẽ chậm hơn."
Thấy Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, Ninh Kiêu trấn an thêm: "Người được phái đi đều là những kẻ tinh nhuệ, xin ngài đừng quá lo."
Hoắc Nguy Lâu dằn nỗi bất an xuống, quay lại nhìn Hàn Kỳ và trầm giọng nói:
"Dù ngươi đã kể rất chi tiết về cách hại ba người, nhưng dấu vết trên thi thể cho thấy tay trái hung thủ yếu hơn tay phải, có lẽ từng bị thương hoặc có tật gì."
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu chuyển về phía tay Hàn Kỳ:
"Trong nhà ngươi có tranh vẽ, có bút tích của ngươi, và cả kỹ thuật bồi tranh, nhưng cũng có không ít con dấu chạm ngọc. Những việc tinh tế này hẳn không phải do ngươi tự tay làm."
Hàn Kỳ ngước lên, vẻ mặt nghiêm nghị:
"Đều là ta, tất cả đều là do ta!"
Hoắc Nguy Lâu cười lạnh:
"Một người dùng dao quanh năm không thể không có vết tích nào trên tay. Nhưng ngươi, tay chỉ là đôi tay của người cầm bút. Muội muội ngươi, ngược lại, vừa có sức mạnh vừa biết dùng dao, ả muốn giết người cũng không khó. Hơn nữa, người đi thuyền hoa ngày đó là muội ngươi, không phải ngươi. Còn về Ngụy Linh, có thể ngươi đã chép bức họa ấy, hoặc chính muội ngươi đã từng thấy nó."
Hàn Kỳ bắt đầu lộ vẻ sốt ruột, mồ hôi lạnh trên mặt càng lúc càng nhiều. Hoắc Nguy Lâu nhìn hắn một lát rồi chậm rãi nói:
"Muội muội ngươi xuất thân nghèo khó, thân thể lại tàn tật, vẻ ngoài thì tầm thường. Dù ngươi hết mực cưng chiều, mua sắm xiêm y, son phấn cho ả, nhưng ả vẫn không biết đủ, lòng dạ thâm độc và tự ti, ganh ghét những quý nữ thế gia thanh lịch, tự tin ngâm thơ ngắm trăng. Thế là ả âm thầm theo dõi họ từ bóng tối, cuối cùng tìm cơ hội ra tay. Chẳng trách hỏi người đồng hương của ngươi về diện mạo ả, họ đều không hình dung nổi, vì ả chính là kẻ luôn giấu mình trong bóng tối, không dám để người khác ghi nhớ khuôn mặt của mình."
Hàn Kỳ không biết là vì lạnh hay giận dữ mà toàn thân bắt đầu run lên. Hoắc Nguy Lâu tiếp tục:
"Ngươi vốn có tài học, nhưng lại có một muội muội như thế. Đến hôm nay, vì mạng sống của ả, ngươi vẫn muốn gánh tội thay. Loại người như ả, thật không xứng làm người. Ngươi là kẻ học thức mà lại dung túng cho ả đến mức này, thật uổng công cầm bút vẽ tranh."
Những lời nói sắc lạnh của Hoắc Nguy Lâu khiến Hàn Kỳ đỏ bừng mắt, hai tay siết chặt giấu trong tay áo. Hắn cắn chặt răng, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ càng không còn chút máu. Hoắc Nguy Lâu nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên nói:
"Nàng vẫn còn trong thành, đúng chứ?"
Hàn Kỳ cúi đầu không nói. Hoắc Nguy Lâu lại nói tiếp:
"Người là do ả giết, ngươi gánh tội thay, còn ả thì sống ung dung ngoài kia, chẳng chút áy náy. Có thể thấy ả đối với ngươi thật vô tình, vô nghĩa."
Hàn Kỳ càng cắn chặt răng: "Không phải... Người... người là ta giết. Số muội muội ta rất khổ, chuyện này không liên quan gì đến muội ấy."
Hoắc Nguy Lâu bỗng trầm mặt, ánh mắt sắc lạnh: "Xem ra ngươi cần nếm chút khổ sở mới chịu thông suốt."
Hoắc Nguy Lâu ra hiệu cho Ninh Kiêu, hắn cùng hai Tú Y Sứ tiến lên kẹp lấy Hàn Kỳ từ hai bên rồi áp giải ra ngoài. Hàn Kỳ biết mình sắp đối mặt với gì, nhưng hắn không kêu than, chỉ có khuôn mặt càng thêm trắng bệch.
Nếu trước đây có thể tiêu tốn chút thời gian với Hàn Kỳ, nhưng lúc này tung tích của Hàn Sênh chưa rõ, có khả năng ả đã rời khỏi kinh thành hoặc đang ẩn náu đâu đó chờ cơ hội trốn thoát. Đây là vụ án nghiêm trọng liên quan đến ba mạng người, Hoắc Nguy Lâu không có lý do để nương tay, cần sớm lấy được lời khai về nơi ẩn náu của Hàn Sênh mới có thể yên tâm.
Tôn Chiêu tiến lên hỏi:
"Hầu gia, hắn có vẻ rất cứng miệng. Dụng hình liệu có tác dụng không?"
Hoắc Nguy Lâu cười lạnh: "Chỉ là một thư sinh nghèo, bôn ba kiếm sống, chịu nhục vì phải viết thay cho kẻ khác là nỗi nhục lớn nhất hắn từng biết. Nhưng hắn chưa bao giờ nếm qua tư vị sống không được mà chết cũng không xong. Chỉ cần giữ hắn khỏi tự sát, bằng thủ đoạn của Trực Sử Ti, hắn sẽ phải khai ra."
Y liếc nhìn đồng hồ nước ở góc tường: "Chỉ là khác biệt giữa một nén nhang và một canh giờ mà thôi."
Lời này khiến Tôn Chiêu thoáng rùng mình. Lúc đó, trên trời vang lên một tiếng sấm lớn, tiếng sấm chấn động làm không gian càng thêm u ám. Trong lòng Hoắc Nguy Lâu lại dâng lên cảm giác bất an, chẳng lẽ Hàn Sênh thực sự đã trốn khỏi thành?
Mưa mỗi lúc một lớn, Tôn Chiêu nhíu mày nói:
"Cơn mưa hôm nay thật dọa người."
Quay đầu lại, thấy vạt áo Hoắc Nguy Lâu vẫn còn ướt, hắn không khỏi hỏi:
"Hầu gia, ngài có muốn đến phòng hạ quan trong phủ nha nghỉ tạm chốc lát không?"
Hoắc Nguy Lâu lắc đầu, không ngồi xuống mà lệnh một Tú Y Sứ đi thúc giục Ninh Kiêu. Lần này, Ninh Kiêu không để y đợi lâu, chỉ sau hai nén nhang đã cầm tờ giấy khai dính máu bước tới.
"Hầu gia, mới thẩm được một nửa, hắn đã ngất xỉu. Hắn nói hôm nay chỉ định thử ra khỏi thành, chưa dám cho Hàn Sênh đi trước. Quả nhiên hắn vừa thử đã bị bắt tại trận."
Hoắc Nguy Lâu siết chặt chiếc nhẫn ngọc đen trên tay.
"Hàn Sênh nhất định đang ở quanh khu vực gần cửa thành!"
Ninh Kiêu gật đầu, rồi nói:
"Hắn khai rằng hai ngày nay Hàn Sênh xuất quỷ nhập thần, thường đến khuya mới về nhà. Còn lúc đầu tiên Lục Văn Hạc bị đưa vào Hầu phủ, Hàn Sênh đã tỏ ra bất an, lo sợ và muốn rời khỏi kinh thành."
Giọng Ninh Kiêu trầm xuống:
"Hắn còn khai rằng Hàn Sênh vô cùng căng thẳng vì biết có một nữ ngỗ tác lợi hại đến Kinh Triệu phủ, tận mắt thấy nữ ngỗ tác này nghiệm thi ở bờ sông."
Hoắc Nguy Lâu lập tức ngồi thẳng dậy.
"Hàn Sênh đã thấy Bạc Nhược U?"
Ninh Kiêu gật đầu.
"Chính là ngày Ngụy Linh gặp chuyện, Bạc ngỗ tác cùng Ngô bộ đầu đến bờ sông nghiệm thi. Hàn Sênh chắc chắn đã lẩn trong đám đông bách tính quanh đó mà quan sát."
Nghe vậy, Hoắc Nguy Lâu bỗng đứng dậy, khiến Tôn Chiêu và Ninh Kiêu đều kinh hãi.
"Hầu gia lo cho Bạc ngỗ tác sao? Giờ này hẳn nàng đã về đến nhà."
Hoắc Nguy Lâu biết nàng đã về, nhưng lòng vẫn thấy bồn chồn. Thư quán Hàn Mặc ở Trường Hưng phường, nơi Hàn Sênh nhiều lần lui tới, còn Bạc Nhược U cũng từng đến đó. Cảm giác nguy hiểm càng hiện rõ khi nhớ lại chiều nay Bạc Nhược U cùng y tới gần cửa Nam, có khả năng Hàn Sênh đã nhìn thấy cả hai.
Không dám chần chừ, y phân phó ngay:
"Chuẩn bị ngựa."
Tôn Chiêu tiến lên hỏi:
"Hầu gia muốn đi đâu?"
"Ngựa, không phải xe!"
Lời vừa dứt, Hoắc Nguy Lâu nhanh chóng bước ra ngoài. Tôn Chiêu vội chạy đến lấy dù, nhưng Hoắc Nguy Lâu đã bước thẳng vào màn mưa lớn. Ninh Kiêu phân phó vài Tú Y Sứ ở lại, dẫn những người khác theo sau. Đường đêm kinh thành đen như mực, mưa gió xối xả, nhưng Hoắc Nguy Lâu vẫn cưỡi ngựa, lao nhanh về phía Trường Hưng phường.
...
Trong khuê phòng của Bạc Nhược U, gió lạnh rít gào bên ngoài. Mưa rơi lộp độp trên cửa sổ, từng giọt mưa nặng hạt đập vào gỗ tạo nên âm thanh đầy u ám. Vừa nghĩ tới mẫu son môi đã nghiệm ra, nàng bắt đầu cởi áo ngoài. Nhưng khi vừa trút lớp áo đầu tiên, ánh nến bỗng lung lay, và dưới sàn xuất hiện thêm một bóng đen.
"Ai-"
Tiếng kêu chưa dứt, một sợi dây thừng lạnh buốt đã tròng qua cổ nàng và siết chặt lại, khiến mắt nàng tối sầm. Người phía sau rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, giật mạnh dây, khiến nàng ngã nhào ra sau. Thân thể khụy xuống, trọng lượng cơ thể càng làm dây thừng siết sâu hơn vào cổ nàng.
Cơn đau nhức nhối lan từ cổ đến từng đốt sống, Bạc Nhược U cố vùng vẫy, tay chạm được vào một đôi bàn tay lạnh lẽo xương xẩu. Kẻ đó đầu gối tì mạnh vào lưng nàng, ghì chặt đến mức khiến nàng không thể cử động.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt Bạc Nhược U. Đây là khuê phòng của nàng, vì sao lại có kẻ dám xông vào mà làm điều ác như vậy? Thủ pháp tàn nhẫn, hơn nữa còn không hề kinh động đến Trình Uẩn Chi cùng những người khác trong nhà. Nàng thực sự sẽ bị giết chết tại nơi tưởng như an toàn này sao?
Bạc Nhược U dùng hết sức cố gắng kéo tay kẻ phía sau, móng tay nàng cào nát mu bàn tay lạnh lẽo của hắn, nhưng hắn vẫn giữ dây thừng siết chặt lấy cổ nàng không chút thương xót. Gương mặt nàng đỏ ửng lên vì nghẹt thở, sức lực dần cạn kiệt, kẻ đó lại chiếm vị trí lợi thế phía sau, khiến nàng gần như không còn cơ hội phản kháng. Cố gắng vung chân muốn đá ngã chiếc ghế gần đó để tạo tiếng động, nhưng kẻ nọ đã nhìn thấu ý định, liền kéo mạnh dây thừng, kéo nàng ra xa khỏi bàn.
Bạc Nhược U bị kéo lê, đau đớn thấu xương khiến sức lực nàng dần suy kiệt, ý thức như đang chìm dần trong bóng tối. Ngoại trừ bản năng cử động yếu ớt của tay chân, nàng không thể tự cứu mình được nữa. Đúng lúc ấy, dây thừng trên cổ bỗng hơi lỏng ra, một bàn tay lạnh buốt chạm vào vai trái nàng, kéo áo trong đã lỏng ra khi nàng giãy dụa.
Lòng bàn tay lạnh lẽo khiến nàng như thức tỉnh trong khoảnh khắc, nàng cố gắng hít từng ngụm hơi, suy nghĩ dần hồi phục trong đau đớn. Bàn tay kia, cùng dây thừng thô ráp ấy, cả thủ pháp siết chặt quen thuộc... tất cả đã khiến nàng nhận ra thân phận của kẻ đang tấn công mình!
Nhưng còn chưa kịp thốt lên kinh ngạc, dây thừng lại bỗng siết chặt hơn. Trong khoảng tối âm u, nàng nghe thấy một giọng nói khàn khàn, nửa như nam nửa như nữ vang lên phía sau:
"Thật là một thu hoạch bất ngờ."
Trong ánh nến lắc lư, phía sau bả vai trái trắng ngần của Bạc Nhược U, một nốt chu sa rực rỡ kiều diễm như ánh hồng mai trên tuyết. Bạc Nhược U đương nhiên hiểu ý của kẻ kia. Nghĩ đến những vết thương đẫm máu từng tự tay nghiệm qua, cảm giác lạnh buốt như có một con rắn độc trườn lên sống lưng nàng, khiến từng tế bào trong người nàng run rẩy.
Nước mắt vô thức trào ra từ khóe mắt, sức lực toàn thân như đã tan biến, chân nàng giãy dụa yếu ớt rồi dần bất động, cánh tay cố đưa ra sau đầu cũng mềm nhũn, buông thõng vô lực. Trong khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng trước khi ý thức chìm vào bóng tối, từ sâu trong đáy lòng, Bạc Nhược U dồn hết sức lực thầm gọi tên một người.
"Hoắc Nguy Lâu... Cứu ta..."