"Đã đưa người vào nhà chưa?"
Một Tú Y Sứ đáp lời, nhưng Hoắc Nguy Lâu vẫn giục roi, tiếp tục phi nhanh về phía Trình trạch. Chỉ qua nửa nén hương, y đã tới trước cổng lớn Trình gia, lập tức tiến lên gõ cửa. Chu Lương vừa mở cửa đã nhìn thấy Hoắc Nguy Lâu ướt đẫm đứng trong mưa, kinh ngạc đến tái mặt:
"Hầu gia? Tiểu nhân bái kiến Hầu gia..."
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu trầm lặng:
"Bạc Nhược U đâu?"
Chu Lương vội đáp:
"Tiểu thư vừa mới về, nói chuyện với lão gia một chút rồi vào phòng thay y phục. Hầu gia là tới tìm tiểu thư sao?"
Nói xong, Chu Lương nhanh chóng nhường lối:
"Mời Hầu gia vào nhà tránh mưa, mưa lớn quá rồi."
Hoắc Nguy Lâu nhìn lướt qua trong viện, đèn đuốc lập lòe trong mưa đêm, nhưng y vẫn bước vào cổng, không chút chần chừ:
"Ta có chuyện cần hỏi nàng, dẫn đường đi."
Vừa vào đến tiền viện, Trình Uẩn Chi từ trong chính sảnh bước ra đón, nhìn thấy Hoắc Nguy Lâu đứng trong mưa lớn, ông cũng ngỡ ngàng, bung dù chạy xuống bậc thềm:
"Đêm khuya như vậy, sao Hầu gia lại đến?"
Hoắc Nguy Lâu quét ánh mắt tìm bóng dáng Bạc Nhược U:
"Bản Hầu có chuyện cần hỏi nàng."
Trình Uẩn Chi thấy vậy liền bảo Chu Lương đi gọi Bạc Nhược U, đồng thời đáp lời:
"Là về chất bẩn nghiệm được đúng không? Tiểu Nhược vừa nghiệm xong, đó là son môi."
Hoắc Nguy Lâu đứng im dưới hiên, vạt áo ướt sũng còn chảy nước. Thông tin về son môi không khiến y bất ngờ - điều này càng chứng thực nghi ngờ của y về Hàn Sênh. Thân thể y phát ra hơi lạnh bức người, ánh mắt sắc bén quét quanh như đang tìm kiếm, nhìn về phía Chu Lương vừa rời đi nhưng không nói thêm. Lúc ấy, từ xa Chu Lương vội vàng trở lại, khuôn mặt tái mét, vừa chạy vừa gọi lớn:
"Lão gia! Hầu gia! Xảy ra chuyện rồi..."
Nghe đến đây, lòng Hoắc Nguy Lâu trầm xuống, y bước nhanh tới tiểu viện phía Tây. Chu Lương vẫn chưa ngừng hoảng hốt:
"Phòng tiểu thư đã đóng cửa chính, cửa sổ lại mở toang, nhưng người thì không thấy đâu..."
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Trình Uẩn Chi và Lương thẩm đều biến đổi, lập tức chạy về tiểu viện. Hoắc Nguy Lâu xông vào phòng, căn phòng sáng đèn nhưng Bạc Nhược U đã biến mất. Chiếc ngoại bào nàng mặc còn vắt trên giường, bàn ghế ngăn nắp, không một dấu vết giằng co, chỉ có cửa sổ mở toang, y lướt mắt xuống sàn nhà, nhận ra những vết ướt, lờ mờ như vết kéo lê.
Tiếng các khớp ngón tay siết chặt vang lên, giọng y sắc lạnh:
"Lục soát ngay! Kẻ đó chưa đi xa."
Ninh Kiêu không ngờ điều Hoắc Nguy Lâu lo ngại lại thành hiện thực, lập tức ra lệnh cho người tỏa ra tìm kiếm. Trình Uẩn Chi đi theo, thấy Bạc Nhược U thật sự mất tích, mồ hôi túa ra trán, run giọng hỏi:
"Hầu gia... chẳng lẽ ngài đã biết trước rằng Tiểu Nhược sẽ gặp chuyện?"
Hoắc Nguy Lâu quay lại, trong mắt ánh lên tia giận dữ kiềm nén:
"Bản Hầu vừa mới biết hung thủ đã thấy nàng nghiệm thi và lo sẽ trả thù, nên đích thân đến xem sao. Nhưng cuối cùng vẫn muộn mất."
Lời vừa dứt, trên trời vang lên tiếng sấm, ánh chớp lóe sáng soi rõ gương mặt đầy sát khí của Hoắc Nguy Lâu, sắc lạnh như Diêm La hiện thế. Mưa gió đêm đen như muốn xóa sạch mọi dấu vết, Hoắc Nguy Lâu không dám nghĩ nàng đã bị mang đi đâu, càng không dám hình dung những điều có thể xảy ra. Lần đầu tiên, trái tim y, cứng rắn suốt hơn hai mươi năm, bỗng đau đớn đến nhói buốt, một nỗi lo sợ không tên tràn ngập tâm trí, khiến y gần như không thở nổi.
Bất chợt, Ninh Kiêu từ phía hậu viện hô lớn:
"Hầu gia, có phát hiện!"
Hoắc Nguy Lâu lập tức ưỡn thẳng lưng, đáy mắt lạnh băng, từ bệ cửa sổ nhảy phóc ra ngoài, lao vào màn mưa đêm.
Tiếng sấm nổ vang dội, kéo Bạc Nhược U từ cơn mê mệt trở về thực tại. Ý thức nàng còn mơ hồ, chỉ cảm nhận được dòng nước lạnh băng không ngừng dội xuống người. Cổ đau nhức dữ dội, hai tay bị trói chặt ra sau, bụng ép chặt bởi một vật cứng, thân thể bị xốc nảy không ngừng. Nàng gắng gượng mở mắt, nhưng nước mưa như những mũi kim đâm thẳng vào khiến nàng phải nhắm mắt lại. Tiếng mưa rơi ầm ào bốn bề, không rõ mình đang ở đâu.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng nhận ra bản thân đang bị vác trên vai kẻ nào đó. Dù thân hình nàng gầy yếu, cũng chỉ có một nam tử sức vóc lớn mới có thể khiêng nàng như thế. Trong cơn mờ mịt, một ý nghĩ đáng sợ thoáng hiện.
Chẳng trách trong phòng kẻ đó không hề có y phục thiếp thân của nữ tử, cũng không có đồ dùng kinh nguyệt. Nếu hung thủ thật ra là nam tử, lại thích mặc trang phục nữ nhi, chuẩn bị quần áo nữ nhân, vậy đâu cần đến những thứ ấy?
Toàn thân nàng lạnh toát, cơn ớn lạnh xuyên thấu vào tận tủy. Nhưng điều nàng không thể hiểu nổi là tại sao hắn không trực tiếp kết liễu nàng mà lại mạo hiểm đưa nàng ra ngoài.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Cơ thể đau đớn khiến suy nghĩ nàng lúc chìm lúc nổi, toàn thân dần dần tê dại. Không biết qua bao lâu, bỗng một lực mạnh mẽ ném thẳng nàng xuống đất. Cú va chạm dữ dội làm toàn bộ lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, cổ họng lập tức dâng lên vị tanh nồng của máu.
Hung thủ đã ném nàng xuống đất.
Tiếng rên yếu ớt bật ra từ cổ họng vì đau đớn, Bạc Nhược U cuộn tròn người lại, như một con tôm bị bỏng, run rẩy. Nàng không rõ mình đã bị xối nước mưa bao lâu, nhưng lúc này tiếng mưa rơi dường như đã xa dần, trên người không còn cảm giác nước lạnh giội xuống nữa. Dần dần, cơn đau cũng dịu lại một chút, ý thức nàng từ từ phục hồi.
Khi chưa mở mắt, mùi hôi hám quen thuộc đã thoảng qua chóp mũi, sau đó là âm thanh bước chân, tiếng xột xoạt gần bên. Bạc Nhược U gắng sức mở mắt, đầu tiên đập vào mắt nàng là ánh lửa nhỏ đang bập bùng, rồi ngay sau đó, nàng trông thấy một người mặc đồ đỏ. Một nữ tử trẻ tuổi? Không, là một nam tử thanh niên khoác lên mình bộ y phục đỏ.
Nam tử đó không cao, nếu so với nữ tử có thể coi là dáng vẻ vừa tầm. Hắn đang ngồi đối diện với đống lửa, một tay cầm gương, một tay cầm chiếc khăn lụa, tỉ mỉ lau mặt. Bên cạnh hắn đặt hai chiếc hộp nhỏ tinh xảo, Bạc Nhược U nhìn kỹ, chợt nhận ra chúng trông quen mắt. Đúng rồi, những chiếc hộp ấy giống hệt với hộp phấn trong phòng Hàn Sênh.
Một tiếng "cạch" vang lên khi hắn mở nắp hộp phấn, rồi bắt đầu tô son cho mình. Hắn cẩn thận lấy ra một con dao nhỏ tinh xảo, dùng lưỡi dao để lấy một ít son từ hộp, rồi chấm đều lên lòng bàn tay. Sau đó, hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay bôi từng chút son lên mặt và môi. Đôi tay khô gầy, tái nhợt như chưa từng thấy ánh mặt trời, lúc này lại ánh lên sắc đỏ rực của son, tạo nên một hình ảnh kỳ dị, đáng sợ.
Cảnh tượng ấy khiến Bạc Nhược U không khỏi giật mình kinh hãi.
Bạc Nhược U nhận thấy một vết sẹo trên tay hắn, đặc biệt là ở năm ngón tay trái khi hắn quay lưng về phía nàng. Dao, đôi tay cầm dao...
Thân thể nàng khẽ run lên, cuối cùng cũng hiểu ra mình đã bỏ sót điều gì. Trong phòng Hàn Kỳ, có đủ dao rọc giấy, trên giá cũng đặt nhiều con dấu chạm ngọc. Nhưng cả một gian phòng ấy lại không hề thấy dao chuyên dụng để điêu khắc ngọc thạch.
Hàn Kỳ tuy giỏi vẽ tranh và viết chữ, thậm chí tinh thông bồi tranh, nhưng đôi tay hắn sạch sẽ, gọn gàng, rõ ràng là không phải tay của người thường dùng dao. Người thật sự chạm khắc chính là "muội muội" của hắn.
Giờ đây, Hàn Sênh tô son lên mặt mình, tạo nên một diện mạo diễm lệ. Khuôn mặt bôi trát kết hợp với bộ đồ đỏ chói, trông hắn chẳng khác gì hồng y ma nữ chuyên mê hoặc và ăn thịt người trong thoại bản. Sự thật rằng hắn vốn là nam tử lại càng khiến cảnh tượng này trở nên quỷ dị, đáng sợ đến rợn người.
Nơi này là một căn nhà cũ nát, nền đất phủ đầy tro bụi, cửa sổ thì rách nát. Có vẻ như hắn chỉ chọn nơi đây để tạm trú cơn mưa to đêm nay. Bạc Nhược U nằm trên nền đất lạnh lẽo, cứng ngắc, nước mưa từ người nàng nhỏ xuống, tạo thành một vũng nước bùn lầy phía dưới. Nàng khẽ hé mắt, cẩn thận đánh giá xung quanh, tìm kiếm một cơ hội để thoát thân, nhưng hai tay bị trói chặt sau lưng, chút sức lực cũng không còn.
Đột nhiên, kẻ bên đống lửa ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Nhận ra Bạc Nhược U đã tỉnh, khóe môi Hàn Sênh nhếch lên một nụ cười quái dị. Hắn đặt thỏi son xuống, cẩn thận cất vào chiếc túi nhỏ bên cạnh, sau đó cầm lấy chiếc khăn lụa cùng con dao khắc tinh xảo, từ từ tiến lại gần nàng.
Bạc Nhược U theo bản năng co rút người lại, nhưng Hàn Sênh đã đến bên, dùng sức lật ngược nàng. Hắn kéo vạt áo bên vai trái nàng xuống, để lộ phần vai gầy gò trắng muốt. Làn da, sau khi bị nước mưa thấm qua, trở nên bóng mịn, sáng như ngọc. Hàn Sênh đưa tay nhẹ nhàng lướt qua nốt chu sa nơi bờ vai, ánh mắt tràn ngập vẻ say mê. Hắn cẩn thận dùng khăn lụa lau sạch làn da của nàng, động tác tỉ mỉ tựa như đang lau một báu vật quý giá.
Dù có trấn định thế nào, lúc này Bạc Nhược U cũng không khỏi hoảng sợ tột độ. Nàng khẽ giật giật môi, cố thốt ra tiếng, nhưng cổ họng khô khốc chỉ phát ra vài từ đứt quãng, khàn đặc.
Hàn Sênh dừng tay, như chợt nhận ra điều gì, hắn cất giọng âm u:
"Ngươi là ngỗ tác, ngươi hẳn biết rõ điều này. Sau khi chết, da thịt sẽ trở nên xám xịt, máu sẽ đen lại, mất đi sắc sống động. Da người, nhất định phải lột khi vẫn còn hơi ấm, còn tươi sống... mới hoàn hảo."
Giọng hắn lướt qua như một hơi lạnh từ địa ngục.
"Ngươi đã nghiệm qua xác của họ rồi, ngươi hẳn rõ nhất điều đó. Chỉ là... có lẽ ngươi không ngờ rằng sẽ có ngày chính mình cũng giống họ..."
Bạc Nhược U run rẩy, cơ thể cứng đờ, khi một vật sắc nhọn và lạnh lẽo áp lên vai trái nàng. Hàn Sênh chậm rãi đưa lưỡi dao lên da nàng, tay hắn di chuyển vô cùng chắc chắn, khẽ vẽ một đường cong tinh tế trên da thịt. Hắn chậc lưỡi, tỏ vẻ hài lòng:
"Có ai từng nói cho ngươi biết chưa? Thực sự rất đẹp. Rất giống ta. Chỉ tiếc, đẹp quá lại dễ khiến người khác sinh lòng đố kị..."
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo hơi lạnh chết chóc, tựa như một con rắn độc khiến Bạc Nhược U không khỏi rùng mình. Vai nàng, để lộ dưới ánh lửa bập bùng, khẽ run lên theo từng nhịp thở.
Hàn Sênh nghe vậy thì lộ vẻ bất mãn, hắn giật mạnh cổ áo nàng, kéo lê nàng về phía đống lửa. Khi đến gần đống lửa hơn một chút, hắn dừng lại, đối diện với sống lưng Bạc Nhược U đang run rẩy, rồi như tự nói với chính mình:
"Lẽ nào chỉ khi giết ngươi mới có thể lột da ngươi ra được sao?"
Hắn lại nói, giọng đầy ác ý:
"Ngươi không giống như những kẻ khác. Ta muốn ngươi còn sống để chứng kiến cảnh chính mình bị lột da. Ngươi là ngỗ tác, đã xem qua da thịt của biết bao nhiêu xác chết, nhưng hẳn là chưa bao giờ thấy da thịt chính mình. Nếu trước khi chết mà được tận mắt thấy bản thân cũng như những kẻ kia... ngươi có hối hận vì đã dấn thân vào nghề này? Có hối hận vì đã can dự vào vụ án này không?"
Hắn cười nhạt:
"Đây mới là kết cục mà ngươi đáng phải nhận."
Những lời này nếu người khác nghe được, hẳn sẽ kinh hãi tột cùng mà hối hận. Nhưng Bạc Nhược U chỉ cảm nhận được sự căm hận sâu sắc của Hàn Sênh đối với nàng. Cảm giác tuyệt vọng lan tràn, tựa như một con cá bị đặt lên thớt chờ đợi số phận. Nàng tự nhủ rằng Lương thẩm nhất định sẽ phát hiện ra nàng mất tích, người nhà cũng sẽ phát giác, báo lên quan phủ. Hoắc Nguy Lâu liệu có biết và đến cứu nàng kịp thời không?
Nàng cố sức nói, giọng khàn đặc như tiếng thì thầm của một lão nhân bảy mươi:
"Ngươi... vì sao lại hận ta đến vậy?"
Hàn Sênh nghe câu hỏi, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lẽo và nặng nề:
"Ta đương nhiên hận ngươi! Nếu không phải do ngươi, ta và ca ca ta sao lại bị bức ép đến trình độ này?"
Nhắc đến Hàn Kỳ, giọng điệu Hàn Sênh càng thêm hung tàn:
"Ngươi không biết chúng ta khó khăn biết bao, không biết huynh ấy vất vả cỡ nào. Huynh ấy là thần đồng, là tài tử đương đại, nhưng giờ lại vì ta mà phải chịu cảnh kéo dài hơi tàn, sao chép mấy loại thoại bản chẳng ra sao kia, chép lại những bức tranh không thể lọt vào mắt, còn phải viết thay cho đám vô tích sự kia. Nếu không phải ngươi, vụ án này sao có thể kết thúc như vậy chứ?"
Hàn Sênh nhắc đến Hàn Kỳ, giọng nói càng thêm kịch liệt đau xót, tựa như một nửa phẫn uất ở đáy lòng là vì Hàn Kỳ mà sinh ra.
Bạc Nhược U mở mắt, cố sức nói:
"Nhưng mà... ca ca ngươi, hắn đã nhận tội rồi..."
Sắc mặt Hàn Sênh lập tức biến đổi, từ hung tàn chuyển thành sợ hãi, rồi lại đầy táo bạo:
"Không! Không phải ca ca ta, là ta... Người là ta giết, không liên quan gì đến ca ca ta! Sao huynh ấy có thể nhận tội được? Không, các ngươi không có chứng cứ! Dù huynh ấy có nhận tội, các ngươi cũng không thể xử tử huynh ấy! Thật đáng ghét, quá ghê tởm, các ngươi muốn vu oan giá họa sao?!"
Nói xong, hận ý trong mắt hắn càng sâu, nhìn Bạc Nhược U đang co rúm trên mặt đất, hắn bỗng nhiên trở nên nôn nóng, ánh mắt đảo khắp xung quanh như muốn tìm dây thừng ngay lập tức để ghì chết nàng ngay tại chỗ cho xong.
Bạc Nhược U không nói gì thêm, nàng rụt người lại, im lặng, tựa như câu vừa rồi đã lấy đi toàn bộ sức lực của nàng. Hàn Sênh cười lạnh một tiếng, cầm dao khắc lên, vạch từng đường trên vai Bạc Nhược U. Nhưng hai tay nàng bị trói ngược lại khiến tư thế không ổn định, làm hắn cảm thấy bất tiện. Hắn không kiên nhẫn, nhíu mày chốc lát rồi giơ tay cởi bỏ nút trói tay nàng ở sau lưng, rồi trói lại hai tay nàng ra phía trước.
Giờ đây, sống lưng Bạc Nhược U kéo thẳng ra, tạo thế thuận lợi cho hắn ra tay. Nhưng vai nàng vẫn run rẩy không ngừng, khiến hắn bực bội. Dù vậy, quyết tâm phải lột da nàng lúc còn sống khiến hắn phải cố nén, buông một tay ra để ghì nàng xuống.
"Ta tận mắt thấy các ngươi mang ca ca ta đi, các ngươi còn muốn bắt ta, muốn ta đền tội. Nhưng trên đời này nào có công lý cho kẻ thấp hèn? Người nghèo thì bị ức hiếp cả đời, còn kẻ giàu sang thì ung dung làm kẻ đứng trên người khác. Ca ca ta chắc chắn đang chịu khổ, nhưng không sao cả, huynh ấy vô tội, phủ nha sẽ thả huynh ấy. Còn nỗi khổ ca ca chịu, ta sẽ đòi lại trên thân thể của ngươi..."
Lời nói đầy hận thù của Hàn Sênh vừa dứt, một cơn đau sắc bén khiến Bạc Nhược U cắn chặt răng, cố nén tiếng rên. Nàng không nhúc nhích, cơ thể chỉ khẽ run lên như thể đã mất hết tri giác.
Thái độ bất động này của nàng khiến
Hàn Sênh lới lỏng cảnh giác. Hắn cẩn thận hạ đao, theo nét phác hình cánh quạt đã vẽ trên vai nàng, chậm rãi tô thêm một điểm nhỏ. Khi từng nhát dao chậm rãi đâm vào da thịt Bạc Nhược U, tay hắn cũng dần buông lỏng khỏi vai nàng, sự nôn nóng trên gương mặt hắn tan đi, thay vào đó là nét mặt si mê, tỉ mỉ. Hắn giống như một kẻ chìm đắm trong sự khoái cảm ghê rợn, cẩn trọng từng chút mà chạm khắc, tựa như đang hoàn thiện một tác phẩm tinh tế của mình.
Bạc Nhược U gắng sức mò mẫm cởi nút thòng lọng trói tay mình. Tuy nút thắt rất chặt, nhưng nàng lại quá quen thuộc với kiểu buộc này. Rất chậm rãi, rất cẩn thận, nàng từ từ tháo ra được nút thắt. Dựa lưng vào phía đống lửa, lúc mở mắt, nàng mơ hồ nhìn thấy phía trước có một khúc gỗ gãy nằm vắt ngang cách nàng khoảng một thước.
Nàng vẫn không vội hành động, cảm giác đau nhói trên vai càng làm tri giác của nàng rõ ràng hơn. Nàng có thể cảm nhận được lưỡi dao đang khắc lên da thịt mình, gần như hoàn thành một vòng tròn. Hàn Sênh hạ dao vô cùng chính xác, sợ phá hỏng độ cong hoàn mỹ nên hắn thao tác rất chậm và cẩn thận. Đúng lúc hắn khom người mệt mỏi, ngồi thẳng dậy để thở một hơi, Bạc Nhược U đột nhiên bật dậy, lao tới, chộp lấy khúc gỗ trên mặt đất và dồn toàn bộ sức lực quật mạnh về phía sau.
Hàn Sênh đắm chìm trong việc khắc họa, hoàn toàn không ngờ Bạc Nhược U, kẻ tưởng chừng đã kiệt sức, lại tự mình tháo được nút trói và còn tìm được vật phản kháng. Khi hắn chưa kịp phản ứng, khúc gỗ đã đập mạnh vào má trái. Đòn đánh này không đủ gây tử vong nhưng làm Hàn Sênh loạng choạng ngã xuống, trước mắt hắn lập tức tối sầm, một vệt sưng đỏ nổi lên trên mặt. Đòn đánh của Bạc Nhược U vốn nhắm vào huyệt Thái Dương của hắn, nhưng vì Hàn Sênh ngồi nửa quỳ, độ cao không như nàng dự tính, nên đòn chỉ trúng vào mặt. Dù vậy, đây vẫn là cơ hội duy nhất để nàng sống sót.
Bạc Nhược U lập tức bật dậy, chạy thẳng ra cửa.
"Đứng lại!" - Hàn Sênh hét lớn, tay nắm chặt con dao khắc, khuôn mặt đầy sát khí đuổi theo.
Bạc Nhược U lảo đảo, toàn thân đã kiệt sức, váy áo lỏng lẻo, chân còn thỉnh thoảng vấp phải các vật ngổn ngang trên nền đất. Dù vậy, nàng vẫn cắn răng chạy thẳng về phía cửa. Nhưng khi gần đến cửa, chân nàng vấp phải một vật gì đó, khiến nàng ngã nhào, đập mạnh xuống sàn. Bạc Nhược U chưa kịp đứng dậy, đã nghe thấy tiếng bước chân sát bên cạnh. Cố gắng gượng dậy, nhưng làn váy đã bị giẫm lên từ phía sau.
Hơi thở của Hàn Sênh phả sát ngay sau lưng. Bạc Nhược U theo bản năng quay đầu lại, ngay khoảnh khắc đó, một ánh dao sắc bén đâm tới, chiếu thẳng vào mắt nàng. Hàn Sênh, trong cơn giận dữ, đã giơ dao nhắm thẳng vào nàng. Một nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy nàng. Nàng biết, nếu lần này không chạy thoát, có lẽ Hàn Sênh sẽ không đợi đến lúc lột xong da nàng mới lấy mạng.
Trong khoảnh khắc đó, Bạc Nhược U nhắm chặt mắt, chờ đợi nhát dao kết liễu. Thời gian dường như ngừng lại, từng giây trôi qua chậm chạp đến mức nước mắt nàng trào ra khóe mắt. Nàng nghĩ đến Trình Uẩn Chi, nếu nàng chết đi, ông sẽ sống thế nào trong tuổi già bệnh tật mà không có ai chăm sóc? Nàng cũng nghĩ đến Hoắc Nguy Lâu, y sẽ căm giận khi biết nàng không thể chờ được y đến cứu, sẽ trách nàng vụng về để rơi vào tay kẻ ác...
Nhưng khi nàng trải qua từng suy nghĩ ấy, nhát dao mà nàng tưởng chừng không thể thoát vẫn chưa hạ xuống. Ngay lúc đó, giữa âm thanh ù ù của mưa gió và tiếng đập cửa vang lên, nàng nghe thấy bước chân gấp gáp tiến lại gần. Bất ngờ, một âm thanh "bịch" vang lên bên cạnh. Mở mắt, nàng thấy Hàn Sênh ngã vật xuống, một thanh chủy thủ cắm sâu vào ngực, máu chảy tràn qua lớp áo, cơ thể hắn co rúm lại trong đau đớn.
Bạc Nhược U sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, chưa kịp phản ứng thì đã nghe tiếng bước chân vây quanh từ sau lưng. Trước khi kịp quay đầu lại, một cánh tay mạnh mẽ đã ôm lấy nàng vào lòng.
Tiếng bước chân rầm rập, tiếng người xôn xao, có người đang bắt giữ Hàn Sênh, nhưng tai Bạc Nhược U vẫn ù ù, không nghe rõ gì cả. Dựa vào chút sức lực cuối cùng, nàng ngước mắt lên và đối diện với một đôi mắt phượng tràn đầy tơ máu. Bạc Nhược U vốn không phải người hay khóc, nhưng khi nhìn thấy y vào thời khắc này, nước mắt nàng lại không ngăn được mà trào ra. Đôi mắt phượng ấy đầy vẻ xót xa và đau lòng, y nhẹ nhàng kéo áo bào bọc nàng lại, ôm ngang nàng lên và lập tức rời đi. Cảm nhận được sự ấm áp và an toàn, thân thể căng thẳng của Bạc Nhược U cuối cùng cũng mềm nhũn, ý chí mạnh mẽ chống đỡ nãy giờ cũng tan biến, nàng lập tức rơi vào cơn hôn mê.
"Dẫn ngựa đến!" - Hoắc Nguy Lâu giọng trầm khàn ra lệnh.
Ninh Kiêu lập tức dắt ngựa lại gần. Hoắc Nguy Lâu đặt Bạc Nhược U lên lưng ngựa, rồi vươn mình nhảy lên, nắm chặt dây cương, phân phó nhanh chóng:
"Gọi Minh Quy Lan đến Hầu phủ, và báo tin cho Trình gia."
Ninh Kiêu còn chưa kịp đáp xong, Hoắc Nguy Lâu đã vung roi, phóng ngựa lao vào màn mưa đêm. Suốt quãng đường, y ôm chặt Bạc Nhược U trong lòng, trong lòng vừa sốt ruột vừa đau lòng, chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh mà bay nhanh về Hầu phủ. Đám Tú Y Sứ theo sau cũng vội vã giục ngựa, đến khi dừng lại trước cổng Hầu phủ, một Tú Y Sứ đã phóng về trước để thông báo. Phúc công công nghe tin chạy ra, mặt biến sắc.
"Chuyện gì đã xảy ra thế này?"
Cả Hoắc Nguy Lâu và Bạc Nhược U đều ướt sũng, dù đã được y bọc áo bào quanh người nhưng Bạc Nhược U vẫn lạnh đến nỗi hôn mê bất tỉnh. Phúc công công cầm lấy cánh tay của nàng, cảm thấy làn da nàng lạnh ngắt như băng, lập tức lo lắng nói:
"Sao lại ra nông nỗi này? Bị thương ở đâu?"
"Thương ở vai và cổ." - Hoắc Nguy Lâu nói nhanh khi bế nàng vào nhà.
Y đã kiểm tra vết thương của Bạc Nhược U từ lúc tìm thấy nàng. Phúc công công nghe xong liền nhíu chặt mày:
"Không chỉ vết thương, cả người đã lạnh cứng rồi. Lão nô sẽ chuẩn bị nước nóng ngay, trước tiên phải lau người và thay quần áo sạch sẽ. Minh công tử cũng sắp đến rồi."
Hoắc Nguy Lâu không đáp lời, chỉ chăm chú bế nàng vào phòng. Phúc công công vội vã đi dặn dò gia nhân chuẩn bị, đến khi Hoắc Nguy Lâu đưa Bạc Nhược U đến gian phòng tắm riêng của y, nước nóng đã được mang vào sẵn. Nhưng Phúc công công nhìn thấy xung quanh toàn là đại nam nhân, có chút khó xử. Đều là nam tử, ai có thể thay Bạc Nhược U tắm rửa, lau mình và thay đồ đây?
Hoắc Nguy Lâu chỉ nói gọn:
"Đưa vào phòng bên."
Phúc công công lập tức hiểu ý, bảo gia nhân mang nước nóng vào gian phòng tắm. Khi nước trong thùng đã pha xong, Hoắc Nguy Lâu nhẹ nhàng đặt Bạc Nhược U vào đó.
Nước nóng ngập đến ngực, gương mặt tái nhợt của nàng dần dần dịu đi, nhưng vẫn lặng im không có chút phản ứng. Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu tối sầm lại, vẻ mặt u ám nặng nề. Phúc công công lo lắng nhắc:
"Hầu gia cẩn thận kẻo lạnh. Lão nô đi đón Minh công tử ngay."
Mọi người lần lượt rời đi, Hoắc Nguy Lâu cuối cùng mới thấm tay vào nước nóng, lau nhẹ gương mặt ướt lạnh của Bạc Nhược U. Nhìn thấy nước mưa lẫn nước mắt còn đọng trên mặt nàng, trái tim y như bị bóp nghẹt, đau đớn khôn cùng.